Cờ xí quang huy như thế chói mắt, nơi nào sẽ không nhìn thấy?
Ở Lăng Hàn cùng Mạc Thái Bình lúc chiến đấu, lục tục ngo ngoe có người chạy tới, nhưng lại phát hiện song phương chiến đấu một là Lục Đỉnh, một là Thất Đỉnh, bọn họ cũng không dám tiến lên tham dự.
Chiến lực chênh lệch quá xa, đi lên chính là tặng phẩm.
Có điều cũng tốt, hai người mạnh nhất đấu lưỡng bại câu thương, khi đó có thể đào thải hai người.
– Các ngươi nói, ai có thể thắng được?
Có người hỏi.
– Hẳn là Mạc Thái Bình.
– A, hắn bây giờ không phải không có lực hoàn thủ hay sao? Ngươi còn xem trọng hắn?
– Dù sao cũng là Thất Đỉnh, cảnh giới bày ra đó! Hơn nữa, có thể xông lên Thất Đỉnh, có người nào không phải thiên tài trong thiên tài?
– Nhưng đối thủ của hắn cũng không yếu, hơn nữa, các ngươi nhìn hắn công kích chẳng khác gì sóng to gió lớn, liên miên bất tuyệt, thật là đáng sợ!
– Đúng, ta càng xem trọng Trương Hàn Quân, hiện tại hắn chiếm thượng phong, có lẽ hắn sẽ tiếp tục giữ vững.
– Hắc hắc, không quản người nào thắng, chỉ cần lưỡng bại câu thương thì tốt.
Nguyên nhân hai đối thủ mạnh nhất đánh nhau, những người này đều không động thủ, cả đám ôm tâm tình chờ đợi.