Sau khi ăn tối đơn giản, ba người Lăng Hàn liền bắt đầu nghỉ ngơi, cũng thay phiên thủ vệ.
Đến lúc nửa đêm, Lăng Hàn đang ngủ, chợt cảm thấy có cảm giác lạnh buốt.
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy trên cổ mang theo thanh kiếm, khó trách có cảm giác lạnh như băng.
Kiếm nằm trong tay Chúc Dương Châu, mà bên cạnh Lưu Gia đang thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý khuyên can.
– Sư huynh, đây là ý gì?
Lăng Hàn làm ra vẻ không hiểu hỏi.
Chúc Dương Châu bật cười:
– Trương Hàn Quân, ngươi ngốc thật hay cố ý? Chuyện này cũng không nhìn ra?
Nói xong, hắn lắc đầu, lại nói:
– Trái tim của ngươi thật lớn, ta đã mấy lần bức hiếp ngươi, thậm chí, ngươi còn biết là ta phái người đi chặn giết ngươi, ngươi lại có thể ngủ bên cạnh ta.
Tự tìm cái chết.
Thì ra hắn cố ý tìm sơn động tránh đi tất cả máy giám thị, dự định liên thủ với Lưu Gia tiến hành chém giết hắn.
Tuyệt đối không ngờ rằng, chuyện này thuận lợi tới mức khó tin.
Chỉ hạ kiếm mà thôi, mạng của Lăng Hàn đã nằm trong tay của hắn.
Lăng Hàn giận dữ:
– Sư huynh, ta thật sự nhìn sai ngươi! Ngươi quá hèn hạ, chúng ta đều là võ giả, nênđường đường chính chính quyết tử chiến!
– Ai quyết nhất tử chiến cùng ngươi? Ngươi xứng sao?
Chúc Dương Châu xùy cười.
– Ta đã cảnh cáo ngươi, không nên tiếp xúc với Nhan Nghiên, ngươi lại xem như gió bên tai!
Lăng Hàn kêu to oan uổng:
– Sư huynh, ngươi chỉ nói không đụng phải không thuộc về ngươi, cũng không có nói là Nhan Nghiên.
A, ngươi ngớ ngẩn hay sao, ý tứ trong lời nói rõ thế mà không hiểu?