Nếu nói không thông, vậy chỉ có thể đánh.
Lưu Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo khinh thường.
Hắn thật sự xem thường đối thủ này, bởi vì hắn chỉ cảm thấy đối phương căn bản không có bỏ ra cố gắng gì, hoàn toàn chỉ dựa vào thể cahats mà tăng lên tiên đồ.
Loại người này, có thể xứng đáng gọi là võ giả sao?
Hơn nữa, lấy phương thức như vậy xông lên Trúc Cơ, đối phương có thể mạnh bao nhiêu chứ?
– Hừ, vậy so tài xem thực hư!
Hắn khẽ quát một tiếng, sau đó lao tới tấn công Lăng Hàn.
Hắn bước vào Tiên đồ không có bao lâu, đương nhiên chỉ là Trúc Nhân Cơ, nhưng cảnh giới đã vững chắc, một quyền một cước mang theo khí tức Tiên đồ rõ ràng.
Lăng Hàn cũng vận chuyển lực lượng cấp bậc Trúc Nhân Cơ, cũng không phải hắn cường đại hơn ngày xưa, bởi vì thời điểm hắn ở Trúc Nhân Cơ có thể chiến Trúc Cực Cơ, yêu nghiệt đến rối tinh rối mù.
Hiện tại, hắn về mặt sức mạnh cũng không chiếm ưu thế, nhưng hắn nắm giữ lực lượng quá hoàn mỹ, một chút lực lượng có thể tăng thêm hai ba phần lực lượng.
Lưu Gia nhanh chóng lâm vào hạ phong, hơn nữa còn bị nghiền ép, cho dù người ngoài nghề cũng nhìn ra ai chiếm thượng phong, ai rơi vào hạ phong.
Bốn phía, các học viên xem cuộc chiến đều hô lớn.
Bọn họ nghĩ Trương Hàn Quân chẳng những có thể chất đặc thù, hơn nữa thiên phú chiến đấu cũng cường đại như thế?
Quả thực làm cho người ta ghen ghét và tuyệt vọng.
Chiến đấu trăm chiêu, Lưu Gia không thể không nhận thua.
Hắn thực sự phải không phải là đối thủ.
Một bên khác, Chúc Dương Châu cũng lấy được thắng lợi, lần này, Lưu Gia muốn tranh đoạt danh ngạch cuối cùng với Lý Minh Duyệt.
Trận chiến tiến hành rất nhanh, mà Lăng Hàn không có hứng thú quan sát, trực tiếp rời đi.