Trong núi có hung thú, đây là việc ai cũng biết, mà Lý Vân cũng chỉ là Khai Khiếu cảnh, vạn nhất gặp được hung thú Tầm Bí cảnh thậm chí Tiên đồ thì sao?
Khi đó chỉ có một con đường chết.
Cho nên, Lý Vân không dám hai người Lăng Hàn đi thẳng, mà là vòng quanh núi lớn mà đi, sợ xâm nhập trong núi sẽ gặp hung thú cường đại, lúc đó có đi không về.
Chuyện này cũng làm Lăng Hàn buồn bực, chỉ cần Lý Vân gan lớn một chút, hắn hoàn toàn có thể phóng thích khí tức để hung thú đi vòng qua.
Ai, vậy thì từ từ sẽ đến.
Ban đêm, ba người thay phiên gác đêm.
Lăng Hàn phát hiện, thời điểm đến phiên Triệu Kiếm gác đêm, hắn ba phen mấy bận lộ ra sát cơ, nhưng đối phương chung quy chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, hắn không cách nào hạ quyết tâm, bởi vậy, hắn cũng không xuất thủ.
Lăng Hàn cũng không đặt trong lòng, chỉ coi như không nhìn thấy.
Sau khi đi chín ngày, bọn họ đã ra khỏi núi lớn, phía trước xuất hiện một tòa thành rộng lớn.
– Đây chính là thành Phúc Long sao?
Triệu Kiếm thì thào tự nói, thành này dài hơn trăm dặm, kiến trúc nguy nga vượt qua trăm trượng, đối với thiếu niên nông thôn mà nói, đây là hình ảnh rung động không gì sánh bằng.
Lý Vân xem thường, đúng là nông dân nha!
Đây chỉ là ngoài thành, nếu ngươi tiến vào thành, nhìn thấy kim bích huy hoàng vô tận, chẳng phải ngươi sẽ rớt cả con mắt ra ngoài?
Nhưng vì cái gì chỉ có một người giật mình?
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, hắn cảm thấy thiếu niên này thật sự vô cùng bình tĩnh, giống như sớm nhìn quen mắt.
Định lực tốt! Tâm tính tốt!
Lý Vân lập tức xem trọng Lăng Hàn xem mấy phần, đồng thời mới tới, Lăng Hàn biểu hiện tỉnh táo như vậy, xem ra đã phân ra cao thấp.
Hắn càng thêm xác định phán đoán của mình, tương lai Lăng Hàn sẽ sáng hơn Lý Vân.