Mắt thấy Đại Hắc Cẩu lao tới, Lăng Hàn vội vàng dừng lại, chẳng những lui về phía sau, thậm chí hắn còn xuất một chưởng, oanh, năng lượng hủy diệt sôi trào.
Bành!
Đại Hắc Cẩu lập tức trúng chiêu, nơi ngực trái xuất hiện một cái động, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể.
Nhưng mà, Đại Hắc Cẩu lại không có tức giận hay sợ hãi, nó chỉ nhìn miệng vết thương và nói:
– Ngươi nhìn thấu thế nào?
Bởi vì kẻ này không phải Đại Hắc Cẩu!
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, Đại Hắc Cẩu nắm giữ Phượng Dực Thiên Tường, nếu thật sự gặp được nguy hiểm, nó làm sao không vận dụng chạy trốn?
Nhưng trong suy nghĩ của người khác, thân pháp Phượng Dực Thiên Tường trân quý như vậy, ai nắm giữ không trân tàng cho mình, sẽ truyền cho người ngoài sao?
Bởi vậy, người này mô phỏng rất giống dáng vẻ của Đại Hắc Cẩu nhưng lại không quan tâm tới nhân tố cực kỳ quan trọng này.
Cũng không thể trách người khác, có ai hào phóng như Lăng Hàn hay không?
Tình nghĩa giữa hắn cùng Hầu ca, Đại Hắc Cẩu không phải người ngoài có thể tưởng tượng được.
– Ngươi là Bách Lý Hào Kiệt hay là Thạch Thiên Lộ?
Hắn không trả lời mà hỏi lại.
Thân thể đối phương rung động và hóa thành một nam tử trẻ tuổi, nhưng không phải là Thạch Thiên Lộ, cũng không phải là Bách Lý Hào Kiệt, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
– Ta chính là Đào Khản!
Tên nam tử trẻ tuổi cao ngạo nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Làm người không làm, nhất định phải giả chó, ta nghĩ ngươi cũng là hạng người trộm gà cướp chó mà thôi.
Đào Khản lập tức giận dữ, hắn xuất chưởng tấn công, oanh, thánh hỏa phập phồng, hắn chính là Thánh Nhân ngũ tinh, có tới mười ba đạo quy tắc bát tinh.