Trong lòng Lăng Hàn khẽ động, hắn nhìn về phía tám vương tọa khác, chí ít những người này cũng đã ngồi vài ngày ở phía trên, không biết đã lấy được bao nhiêu chỗ tốt?
Hắn đứng dậy, dậm chân đáp xuống quảng trường.
Tám người khác cũng như thế, nhao nhao đứng dậy, chỗ tốt đã không còn, ngồi tiếp thì có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ánh mắt Lăng Hàn quét qua, đã nhìn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc.
Hồng Thiên Bộ, Bích Tiêu công chúa.
Sáu người khác thì hoàn toàn xa lạ, một người hắn cũng không biết.
Ngọn núi thứ năm quá yếu, đợi nhiều ngày như vậy mới có người chiến thắng.
Một tên nam tử khinh thường nói, trên đầu hắn là một cái đầu hổ, hung uy dọa người. Cho ngươi hưởng thụ thêm chỗ tốt mấy ngày, ngươi còn không hài lòng sao?
Một tên nam tử có vóc người khôi ngô không gì sánh được cười nói, mắt đen đầu gấu trắng đặc biệt làm cho người khác chú ý. Ta nhổ vào, tất cả chỉ có thời gian ba ngày, vượt qua sau thì không có chỗ tốt nữa, không phải ngươi cũng không biết a.
Người đầu hổ xùy một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, có một loại cảm giác hung uy đáng sợ, nói: Chỉ là Cực Cốt cảnh cũng có thể chiến thắng, rốt cuộc ngọn núi thứ năm cặn bã như thế nào chứ? Khó trách lại chậm như vậy! Hổ Thái Phong, hắn chính là Lăng Hàn.
Lại có một tên nam tử nói, sau lưng của hắn mọc ra hai mảnh cánh khổng lồ, hai chân trần trụi. Nếu nhìn kỹ, đó vốn là một đôi móng vuốt, tản ra hàn mang lạnh lẽo.