Tất cả mọi người đều tràn ngập lòng tin đối với Hồng Thiên Bộ, đây là một thần thoại bất bại, hơn nữa tu vi còn trên Lăng Hàn, đương nhiên càng khiến cho người ta tín nhiệm hơn nhiều.
Hồng Thiên Bộ nhanh chân đi đến, người ở hai bên nhao nhao tránh ra, để hắn thong dong đi qua.
Ánh mắt La Cẩm Đường sáng lên, đứng:
Hồng Thiên Bộ? Ta sẽ chờ ngươi một giờ.
Hồng Thiên Bộ đứng lại, hai tay thả lỏng về phía sau, chỉ là một động tác như vậy lại tựa như núi cao chỉ có thể nhìn lên.
La Cẩm Đường gật gật đầu, nói: Được.
Lão giả bên cạnh hắn không khỏi thở dài ở trong lòng, hắn biết rõ trong lần thứ nhất hai người giao phong, La Cẩm Đường đã thua.
La Cẩm Đường đồng ý nghỉ ngơi một giờ, hiển nhiên đã cho rằng hắn không có đạt tới trạng thái đỉnh phong, rất khả năng sẽ không phải là đối thủ của Hồng Thiên Bộ. Đây là biểu hiện của việc không có tự tin.
Thế nhưng lão giả cũng không thể không đồng ý, quả thực người trẻ tuổi trước mặt này rất xuất sắc, khiến cho hắn cũng không nhịn được nổi lên tâm tư ái tài.
Rõ ràng không phải là thần thể, lại làm cho hắn càng xem trọng.
Theo hắn thấy, thần thể chỉ là trời sinh chiếm ưu thế, nhưng con đường võ đạo dài dằng dặc, càng quan trọng hơn lại ngộ tính, cơ duyên, lòng tin và sự cố gắng.
Hồng Thiên Bộ này vừa đến, ở bên trên phương diện khí thế đã đè nén La Cẩm Đường, dù là thực lực của hai người tương đương. Thế nhưng nếu muốn đánh, La Cẩm Đường đã thua ba phần.