Lăng Hàn lắc đầu:
Vốn ta tưởng rằng ngươi là kiêu hùng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, bất quá chỉ là tiểu nhân vì tư lợi mà thôi. Làm càn!
Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, xoát, lại là một thanh kiếm bay vụt tới.
Sau một kiếm lại là một kiếm, xoát xoát xoát, một hơi hắn đánh ra mười ba đạo phi kiếm.
Lần này vô cùng kinh khủng, mỗi một thanh phi kiếm cũng có được tốc độ gấp mười một lần, gấp mười hai lần vận tốc của âm thanh, mặc dù có chênh lệch trước sau, thế nhưng thật sự đã nhỏ đến mức độ thương cảm.
Lăng Hàn mở niệm lực ra, lần nữa quấn quanh.
Ong ong ong, từng nhánh phi kiếm giống như tiến vào bên trong vũng lầy, tốc độ lập tức chậm lại, bị Lăng Hàn đánh bay từng cái một. Thế nhưng cũng khiến cho song quyền của Lăng Hàn biến thành máu me đầm đìa.
Nhìn thấy Lăng Hàn bị thương, bảy cái anh em hồ lô đều giận dữ, mỗi người đều trở nên đằng đằng sát khí. Không nên vọng động.
Lăng Hàn trầm giọng nói. Cha, đây không phải là một biện pháp.
Đại Oa nói.
Lăng Hàn cười một tiếng: Có.
Hắn tiện tay chụp tới, nắm sắc trư vào trong tay.
Sắc trư:
-…
Ta trêu ai ghẹo ai cơ chứ? Tại sao lại cầm heo đại gia ta làm lá chắn đây? Mặc dù phi kiếm bắn lên không đánh chết được nó, thế nhưng cũng đau đến mức kêu hỗn đản a! Cha thật sự là âm hiểm. Không cần mặt mũi. Bất quá chúng ta thích a!
Mấy anh em hồ lô nhao nhao cười nói.
Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng, ngón tay vung lên, xoát, lại là mấy thanh phi kiếm bắn tới.
Lăng Hàn trước dùng niệm lực để giảm tốc phi kiếm, sau đó lại vung heo mập oanh kích.