Đó là nữ tử duy nhất bên trong tổ tùy tùng sáu người, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, xinh đẹp kiều diễm. Nàng yêu kiều hừ một tiếng rồi đâm tới một kiếm, sau đó lắc một cái, phanh, thanh kiếm này giống như dù che mưa mở ra, biến thành mấy chục thanh kiếm phóng về phía Lăng Hàn.
Nhị văn!
Lăng Hàn đã nhìn thấy rõ ràng, trên tim, lá gan của nữ tử này cũng có đường vân, hiển nhiên đã tu luyện đến bậc thang thứ hai của Minh Văn cảnh.
Hắn thét dài một tiếng, bên trong một quyền đấm ra có quấn lên năng lượng màu vàng óng, đồng thời cũng bạo phát ra lực lượng mạnh nhất của chính mình. Chồng năm mươi tầng lực, đập về phía nữ tử kia.
Phanh!
Cây dù kiếm kia đứng mũi chịu sào, lập tức bị vỡ nát, sau đó lực quyền không tiêu, vẫn hướng về nữ tử kia mà oanh kích. Lúc này thấy nữ tử kia bay lên, tạo thành một đường vòng cung, nặng nề ngã rầm xuống trên mặt đất.
Nữ tử kia giãy dụa bò lên, nhưng mà vừa mới đứng lên thì đã đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, giống như có máu muốn chảy ra vậy.