Mau tới bái tạ!
Những người này mồm năm miệng mười nói, hình như cho rằng làm chó của Lục Hạo là một chuyện thực sự vô cùng may mắn.
Lăng Hàn không khỏi lắc đầu: Ha ha ha ha, thực sự buồn cười. Mấy kẻ ếch ngồi đáy giếng lại kêu gào nhảy nhót! Nhanh lên một chút. Muốn đánh nhau thì ra tay đi. Không đánh ta còn muốn kết thúc công việc, không rảnh lãng phí thời gian với đám cặn bã các ngươi. Hừ, dám từ chối lòng tốt của bản thiếu, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Lục Hạo lạnh lùng nói.
Hắn xông qua.
Vèo.
Hắn bất chợt bắn ra với tốc độ gấp ba lần vận tốc âm thanh. Chỉ nháy mắt hắn lại đi đến trước mặt Lăng Hàn, một chưởng bổ tới.
Lăng Hàn cũng triển khai thân pháp, cùng Lục Hạo tiến hành va chạm.
Ầm ầm ầm.
Hai người ngươi tới ta đi. Sau vài lần, bọn họ lại đánh ra toàn lực. Nhưng lực lượng của hai người tương đương. Chỉ là va chạm như vậy, phải xem ai có bí lực, thể lực mạnh hơn, có thể chống đỡ được thời gian dài hơn.
Vèo.
Lục Hạo lui trở lại. Hắn nhìn Lăng Hàn, nói: Ngươi là tu vi mấy văn, lại có thể ở dưới tay của ta chống đỡ lâu như vậy.
Lăng Hàn cười ha hả, cũng không có nói ra tu vi của mình. Dù sao hắn nói thật cho biết đối phương biết, đối phương cũng sẽ không tin tưởng.