Bức Côn hừ một tiếng, nói:
Ngươi muốn đặt cược cái gì? Ngươi lại có cái gì?
Lăng Hàn hỏi ngược.
Ánh mắt Bức Côn uy nghiêm đáng sợ. Hắn không có khả năng ngu ngốc giống như tên Báo Thái Công này, thật sự ngốc tới mức lấy ra thân pháp làm tiền đặt cược. Hắn đưa đồng tử màu đỏ sậm đảo qua về phía trong đám người, nói: Ta đặt cược là người này!
Thân hình hắn nhảy ra, lúc trở lại lần nữa, trong tay đã kéo theo một người. Ngươi nếu thắng, có thể đoạt lại hắn. Bằng không, ta sẽ đánh tới khi hắn nghi ngờ nhân sinh. Chuyện không liên quan đến ta, mau buông ra!
Người bị bắt được kia lập tức giằng co.
Lăng Hàn liếc mắt thoáng nhìn, không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái, cười nói: Con người của ta luôn luôn không chấp nhận uy hiếp.
Nhắc tới cũng vừa khéo. Người Bức Côn bắt tới chính là Hồ Dương.
Hồ Dương kêu lên thảm thiết, nói: Lăng Hàn, ngươi quan báo tư thù!