Vậy tạm thời chậm rãi, lên đường đi.
Phụ thân, chúng ta cũng muốn đi!
Bảy hài tử đều chạy tới. Tam Oa treo ở trên ngực Lăng Hàn. Đây là vị trí cũ của nàng. Tứ Oa và Ngũ Oa lại mỗi người ôm lấy một cái đùi của hắn.
Chỉ có điều, Thất Oa mới chạy đến phân nửa lại ngã nhào xuống đất, vù vù ngủ say.
Lăng Hàn mỉm cười, nói: Đi, tất cả mọi người đi.
Hắn để cho sáu hài tử tiến vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô. Lục Oa cũng không cần, hắn có thể ôm, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy được.
Hắn để cho tiểu thị nữ và con heo béo giữ nhà, hắn lại đi vào dự tiệc. Ngày mai, hắn sẽ ra khỏi học viện. Cực Cốt Cảnh phải tốt nghiệp.
Ầm ầm ầm.
Lăng Hàn vừa đi tới cửa, liền nghe tiếng cửa lớn bị gõ.
Hắn mở cửa ra nhìn, chỉ thấy một lão nhân đang đứng thẳng. Đó chính là Mục quản gia. A, Mục quản gia.
Lăng Hàn kinh ngạc. Đối phương làm sao có thể đột nhiên đến thăm?
Mục quản gia gật đầu, nói: Ngươi định đi tới bữa tiệc của Bích Tiêu công chúa?”
Lăng Hàn không biết điều này và Mục quản gia có quan hệ gì. nhưng điều này cũng không cần thiết phải giấu giếm. Hắn liền gật đầu, nói: Không sai.
Mục quản gia thoáng lộ ra một vẻ lúng túng, nói: Lăng Hàn, ta có một yêu cầu quá đáng.