Đúng. Giết tới chó gà cũng không tha.
Tứ Oa nói. Giết tới máu chảy đầy đất.
Ngũ Oa cũng nói. Nữ hài tử trong nhà, đừng cả ngày giết giết giết. Phải rụt rè.
Lăng Hàn cười nói.
Các đứa trẻ hồ lô đều cho Lăng Hàn một cái liếc mắt. Rụt rè là cái gì? Các nàng từ trước đến nay cũng không biết có thứ đó tồn tại. Phụ thân, định làm như thế nào?
Nhị Oa hỏi, nàng cũng là kẻ lý trí nhất trong bảy hài tử. Tuy rằng ở trên phương diện đếm yếu một cách kinh người.
Lăng Hàn mỉm cười: Xem hết phải xem đám người Dương Bách bọn họ quyết định thế nào đã.
Hắn tin tưởng nếu như Trần Phong Viêm xuất quan, vậy hoàn toàn không cần nghi ngờ, vị thánh hoàng này tuyệt đối sẽ không chút do dự khai chiến.
Nếu như ngay cả chút khí phách ấy cũng không có, hắn còn làm thánh hoàng cái gì?
Nhưng dưới Trần Phong Viêm, những người khác bố cục lại nhỏ.
Cho nên, hắn thật sự không có thể xác định, cuối cùng sẽ là kết quả gì.
Một đêm trôi qua, thời điểm sáng sớm lại có người gõ cửa.
Tiểu thị nữ đi qua mở cửa, lập tức liền có ba gã cấm vệ xông vào. Người dẫn đầu thình lình là Cổ Hạng Minh. Lăng Hàn đâu?
Cổ Hạng Minh ngạo nghễ hỏi. Hắn chờ ngày này đã rất lâu.