Tuy rằng Kim Thiếu Kiếm vô cùng cuồng ngạo, nhưng nhận thức tuyệt đối không tầm thường, làm sao có thể không nhận ra Kỳ Liên Đông và Trần Hạo?
Hai vị này tới đây làm cái gì?
Kim Thiếu Kiếm thật ra cũng không có để mắt tới hai người Kỳ Liên Đông. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, ở trong Huyền Bắc Quốc, hai vị này tuyệt đối có thể xưng là nhân vật lớn.
Cho nên, hai vị đại nhân vật dắt tay tiến vào thiên lao, điều này vô cùng cổ quái.
Nơi đây cũng không phải nơi ăn chơi tụ hội.
Lẽ nào?
Trong lòng hắn hiện ra một suy đoán, nhưng lập tức lại lắc đầu. Làm sao có thể chứ?
Hừ, vừa rồi ai nói, không được Dương Bách đồng ý, ai cũng không thể gặp mặt Lăng Hàn?
Kỳ Liên Đông cũng thấy được Kim Thiếu Kiếm. Hắn lập tức chỉ vào Kim Thiếu Kiếm, đặt câu hỏi vớiTịch Bác Dịch. Như vậy đòi người là ai?
Tịch Bác Dịch cũng có chút nằm mộng. Hắn cũng không nhận ra người này.
Nhưng vấn đề là, không có chút bối cảnh, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, bộ dạng thản nhiên rảnh rỗi, giống như đây là hậu hoa viên của bản thân mình?
Hắn thực sự nhức đầu. Lăng Hàn này rốt cuộc là ai? Thế nào lại kinh động nhiều người như vậy? Ngươi là ai?
Tịch Bác Dịch nhìn về phía Kim Thiếu Kiếm quát hỏi. Ngươi không cần phải quan tâm bản thiếu là ai. Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Kim Thiếu Kiếm thản nhiên nói.
Tịch Bác Dịch nhất thời tức giận. Đây chính là địa bàn của hắn, ngươi lại có thể giọng khách át giọng chủ?
Chỉ là không có chờ hắn nổi giận, liền bị Kỳ Liên Đông ấn xuống tới, nói: Bớt nói nhảm, lập tức thả người!