Ngươi xứng sao?
Tính cách hắn bình thường không phải là người gây sự như thế. Nhưng ai bảo Lăng Hàn bị nhốt vào nơi đây, hắn làm sao có thể còn có tính tình tốt được?
Tiểu đội trưởng chỉ có thể cứng rắn nhận một cái tát này. Ai bảo hắn ở trước mặt một đan sư cấp tông sư căn bản không đủ nhìn?
Nhưng thủ vệ thiên lao chính là chức trách của hắn. Hắn cũng không có mặc cho Kỳ Liên Đông xông vào kéo người đi được.
Hắn vội vàng nói: Không biết đại nhân đòi người phương nào?
Cố gắng hết mức kéo dài thời gian. Chỉ cần kéo dài tới khi người phía trên qua, sẽ không còn chuyện gì liên quan tới hắn nữa. Lăng Hàn.
Kỳ Liên Đông trầm giọng nói. Cho ngươi mười phút, lão phu muốn nhìn thấy người. Bằng không, lão phu cũng chỉ có thể xông vào. Đại nhân, ngài bớt giận, ngài bớt giận!
Tiểu đội trưởng vội vàng cười làm lành nói. Trong lòng hắn lại kêu to, thế nào người phía trên còn chưa có tới.
Hắn hết lời ngon ngọt, ứng phó với Kỳ Liên Đông, nói đã phái người đi trao đổi, bảo Kỳ Liên Đông đợi một chút.
Một lát sau, tổng quản thiên lao cuối cùng đã tới.
Tịch Bác Dịch, cao thủ Cực Cốt Cảnh, trấn thủ thiên lao đã có bảy năm. Kỳ đại nhân!
Tịch Bác Dịch vừa xuất hiện, liền chạy vội về phía Kỳ Liên Đông, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười nhiệt tình.