Chỉ là chuyện này quá mức mẫn cảm. Dương Bách lúc này hạ lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được thăm tù. Hắn sẽ tùy ý tự mình tiến hành thẩm tra xử lí.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Hàn theo thường lệ tu luyện. Hắn cũng sẽ không bởi vì bị nhốt mà bỏ qua tu luyện.
Sau nửa giờ, hắn chậm rãi kết thúc công việc.
Lại qua một hồi, hắn nghe được tiếng bước chân. Hắn vốn tưởng rằng là lao dịch trong tù đưa đồ ăn tới. Nhưng đôi chân kia chạy đến gian phòng giam của hắn, lại ngừng lại, không có động tĩnh.
Lăng Hàn mở mắt ra, nhìn về phía người kia.
Đây là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo vẫn rất anh tuấn, dáng người cao ráo, tản ra sự tự tin và ngạo khí.
Lăng Hàn liếc mắt thoáng nhìn, lại nhắm mắt lại.
Ở trước mặt hắn thích thể hiện sao? Ha hả.
Nam tử trẻ tuổi kia không khỏi sửng sốt. Ngươi làm sao như vậy?
Ngươi biết hiện tại có mấy người có thể tiến vào thiên lao không? Điều này cần bao nhiêu năng lực hay không?
Ngươi thấy ta, không phải nên kích động hỏi thân phận của ta, để cho ta ung dung ép buộc một hồi sao?
Nhưng phản ứng này của Lăng Hàn trực tiếp đánh cho khí thế của hắn giảm xuống không thừa một điểm.
Khụ!
Hắn hắng giọng một cái, thu hút sự chú ý của Lăng Hàn, nói. Bản thiếu là Kim Thiếu Kiếm. A.
Lăng Hàn gật đầu.
Ngươi lại như vậy?
Ngươi làm sao có thể chỉ a một cái rồi không có phản ứng gì nữa?
Kim Thiếu Kiếm nhất thời có một kích động muốn phát điên. Rõ ràng Lăng Hàn không có đánh hắn, mắng hắn, khinh bỉ hắn, nhưng hắn lại cảm giác bị tổn thương gấp một vạn lần.