Người mạnh như vậy, lại có thể cam tâm tình nguyện đợi ở trong hoàng cung làm một tên thái giám?
A, bệ hạ cũng quá anh minh thần võ.
Lăng Hàn cũng thật vất vả trở lại học viện. Hắn đóng cửa từ chối tiếp khách. Hắn cần chữa trị đạo cơ.
Nhị Oa, ngươi có thể thấy được lão thái kia, à không, tu vi của Chu lão đầu kia hay không?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi. Hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với tu vi của Chu Kỳ.
Hắn thiếu chút nữa thốt ra một câu lão thái giám. Nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn phải làm gương tốt, làm sao có thể nói ra từ thô tục? Lão thái giám kia là Tầm Bí Cảnh.
Nhị Oa đáp lại.
Lăng Hàn không khỏi thở dài. Hắn đã cố ý không nói ba từ lão thái giám, không nghĩ tới tiểu nha đầu này căn bản không cần hắn dạy hỏng.
Thật thất bại.
Hắn không thèm nghĩ tới vấn đề giáo dục mấy nữ hài tử này nữa. Thô tục thì thô tục. Chỉ cần vấn đề nguyên tắc không lay chuyển là được.
Kỳ quái, đường đường cường giả Tầm Bí Cảnh vì sao lại cam tâm làm một lão thái giám?
Ngươi xem, bốn đại soái, Hồng thái sư bọn họ uy phong bá đạo bao nhiêu. Vì sao Chu Kỳ đồng ý cam tâm che giấu danh tính, còn tự phế một “chân”?
Lăng Hàn lắc đầu, không thèm nghĩ nữa.
Tay hắn lấy ra bảo quả sinh mạng tiếp tục ăn vào, chữa trị đạo cơ.
Sau khi ăn liền bảy quả, Nhị Oa cuối cùng mới gật đầu, nói đạo cơ của hắn đã phục hồi như cũ.