Làn sao có thể tin được!
Bảo giáp!
Vũ Văn Hống cắn răng. Hắn là người trong cuộc, tất nhiên hiểu rõ ràng, ánh sáng màu vàng này không phải là từ trên người Lăng Hàn phát ra, mà là trang phục của hắn.
Vốn nhìn qua rất bình thường, nhưng bây giờ lại khác, có đường vân huyền ảo hiện lên.
Đây là trận vách đá dựng đứng!
Vẽ thế nào?
Lăng Hàn sử dụng máu tươi của mình, có thể coi như là “mực nước” cấp bậc Cực Cốt Cảnh. Cái này tuy rằng không thể chống lại chiến lực Khai Khiếu Cảnh, nhưng chỉ chống đỡ mười giây đồng hồ, lại là dư dả.
Mấy ngày qua hắn chuẩn bị, chính là tạo ra trận vách đá dựng đứng. Một, hai, ba, bốn…
Lăng Hàn còn đang đếm thời gian.
Vũ Văn Hống hét lớn một tiếng, toàn lực công kích về phía Lăng Hàn. Chỉ thấy ánh sáng màu vàng hình thành hộ thuẫn trong nháy mắt lại xuất hiện từng vết rạn nứt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không vỡ nát, có thể kiên trì được thêm một lúc nữa. Bảy, tám, chín, mười!
Lăng Hàn đếm. Cho dù hắn đếm tới mười, hộ thuẫn ánh sáng màu vàng vẫn không có nghiền nát, tuy rằng cũng sắp.
Nhưng hắn quả thực lại chống đỡ nổi mười giây.
Trận vách đá dựng đứng, xứng đáng với cái tên gọi của nó.
Vũ Văn Hống ngừng tay lại, trong lòng có một vạn con ngựa chạy qua.
Có thể như vậy sao?
Đây là đối thủ nát gì chứ? Căn bản không nói thực lực với ngươi. Trước sử dụng trận pháp, giờ lại dùng bảo y. Tuy rằng cái nào cũng chỉ có thể tạm thời chống đỡ được hắn, nhưng ai bảo hắn trước đó đã nói, chỉ cần Lăng Hàn chống đỡ mười giây là đủ rồi?
Cái này gọi là mua dây buộc mình.
Lăng Hàn cười ha hả: Đa tạ.
Đa tạ em gái ngươi!
Trong lòng Vũ Văn Hống phỉ nhổ. Nhưng hắn chính là Minh Văn Cảnh, không biết xấu hổ bảo một Hoán Huyết Cảnh cùng hắn buông tay đánh một trận sao?
Vậy còn có xấu hổ hay không?
Lăng Hàn thu hồi bảo quả trước, sau đó nhìn về phía tứ hoàng tử của yêu tộc, nói: Có muốn lại chơi một lần cuối cùng hay không?
Tứ hoàng tử của yêu tộc sắc mặt thối đen. Hiện tại hắn biết, Lăng Hàn chính là tới lừa gạt bảo quả sinh mạng. Nếu như mình nói đáp ứng, gia hỏa này khẳng định lại dùng tới chiêu thuật cổ quái gì đó.
Ngươi thật sự cho rằng ta xem tiền như rác sao?
Lăng Hàn cười ha hả, nói: Như vậy đi, lần này ta bảo đảm chỉ dùng thực lực của bản thân. Như thế nào? Không cần trận pháp, không cần bảo khí, không mượn ngoại lực. Thật sự sao?
Tứ hoàng tử của yêu tộc hỏi. Hắn thật sự không cam lòng bị Lăng Hàn gài bẫy nhiều lần như vậy. Đương nhiên.