Hiên Viên Định Quốc quay đầu lại, giới thiệu với Lăng Hàn:
Đó là người cháu thứ thứ hai mươi mốt của Thiên Tàn đại soái.
Đường Duyệt lắc đầu: Đừng nói nữa. Lão tử ta không chịu cho ta mượn pháp khí không gian. Ta chẳng lẽ còn có thể cướp sao?
Lăng Hàn nhìn xuống. Hiên Viên Định Quốc, Tần Tinh Hỏa và Ân Tú Tinh đều không có mang theo đồ gì. Nhìn thế này, bọn họ chắc hẳn là mượn được pháp khí không gian. Bằng không cho dù lấy thân phận của bọn họ cũng không có khả năng thu được bảo vật như vậy.
Như vậy so sánh hai bên, cũng có thể thấy được hắn có bao nhiêu may mắn. Đi, xuất phát thôi.
Hiên Viên Định Quốc nói, cũng giải vây cho Lăng Hàn. Bởi vì Ân Tú Tinh mắt thấy sẽ dùng ra mười tám loại vũ khí.
Năm người ra đi, bốn người là hậu nhân của bốn đại soái. Những người khác căn bản lại không có tư cách trở thành bạn đồng hành cùng bọn họ.
Lần hành động này bọn họ vẫn hết sức coi trọng. Ngay cả thân tín cũng không có dẫn theo. Bởi vì bọn họ không muốn phân ra một chút thu hoạch nào. Mặt khác chính là thực lực. Thực lực không đủ chỉ gây cản trở. Phải biết rằng, ong tím vàng trong hang động lại lấy con số tới trăm vạn, lấy gì so sánh với số lượng?
Ha hả.
Bởi vậy có thể thấy được, Hiên Viên Định Quốc dẫn theo Lăng Hàn, nhất định là bỏ ra cái giá không nhỏ, hy sinh một phần lợi ích mình nên được.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, Hiên Viên Định Quốc là một người hiểu tiến lui, đáng để kết giao.