Rõ ràng con đường võ đạo vẫn còn dài dằng dặc, lại bị giới hạn bởi hoàn cảnh thiên địa, không thể đi tới. Suy nghĩ một chút về điều này, cũng làm cho lòng người bế tắc.
Sẽ không đâu.
Ngưu Hoa Thanh lắc đầu. Thiên địa nếu đã sống lại, quá trình như vậy sẽ không có khả năng dừng lại. Hiện tại chỉ là ngừng lại ngắn ngủi, thật giống như mưa xối xả gió đã lặng trước. Mà một khi lại bắt đầu một lần nữa, vậy khẳng định sẽ vô cùng mãnh liệt. Cho nên, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để đuổi theo.
Đúng vậy.
Lăng Hàn đồng ý. Lúc này nếu như hắn không thể nhanh chóng vượt qua, thật giống như mới vào Tiên Vực, tùy tiện xách ra một người cũng mạnh hơn hắn một mảng lớn. Muốn đạt tới cửu trọng thiên cần tới thời gian phải tính bằng mười vạn năm.
Cho nên, hiện tại mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng trân quý. Một chút bất cẩn không để ý, tụt lại phía sau, chờ hoàn cảnh thiên địa lại biến đổi, một thời đại lớn cuồn cuộn lao đến, vậy người phía sau sẽ bị ném lại càng lúc càng xa. Đúng rồi, lão gia tử ngươi vào bằng cách nào?
Lăng Hàn kinh ngạc. Lúc hắn tiến vào học viện là cần vân tay.