Mục quản gia thấy được vẻ mặt của hắn biến hóa, liền vội vàng khuyên nhủ:
Lăng Hàn, tiểu thư hiện tại đang cần hỗ trợ. Vẫn mong ngươi nể mặt ta, giúp tiểu thư một tay.
Lăng Hàn lắc đầu, nói: Mục quản gia, yêu cầu này thật quá mức. Thứ lỗi cho ta khó có thể tuân mệnh.
Mục quản gia thật ra cũng đoán được Lăng Hàn sẽ không đáp ứng. Có người thiên tài tuyệt thế nào sẽ nguyện ý làm nô bộc cho người khác? Chỉ là hắn nhận được Phong Nhược Tiên nhờ cậy, không thể không chạy đi một chuyến. Lăng Hàn, có điều kiện gì có thể đưa ra, ta sẽ cố gắng hết mức thỏa mãn ngươi!
Hắn nói.
Lăng Hàn lắc đầu: Đây là một vấn đề nguyên tắc.
Mục quản gia thở dài, nói: Được rồi, coi như ta từ trước tới nay chưa từng nói qua chuyện này.
Hắn rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Thật ra, Phong Nhược Tiên là để cho hắn tiên lễ hậu binh. Nếu như Lăng Hàn dễ nói chuyện, vậy lời hay ý đẹp. Nếu như Lăng Hàn không chịu nghe theo lời khuyên, vậy liền trực tiếp uy hiếp.
Lời này Phong Nhược Tiên nói ra miệng được, nhưng Mục quản gia làm không được.
… Mạng của hắn là do Lăng Hàn cứu, làm sao có thể lấy thù báo oán?
Nói thật, hắn thật sự có chút cảm giác không hiểu về Phong Nhược Tiên. Hài tử này là do hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, thế nào hiện tại lại biến thành như vậy?
Nhưng hắn lại không biết, Phong Nhược Tiên mặc dù bây giờ nhìn ngăn nắp xinh đẹp, có vòng ánh sáng bao phủ. Nhưng phúc ấm của một người chết có thể duy trì được bao lâu? Chờ chuyện của Hổ Cứ Thành tuyên bố kết thúc một thời gian, không ai còn nhắc tới, Phong Nhược Tiên nàng lại tính cái gì?
Có khuôn mặt đẹp chỉ có thể trở thành đồ chơi.
Cho nên, Phong Nhược Tiên phải nghĩ mọi biện pháp nâng cao thực lực của nàng, đi lên loại đường ngang ngõ tắt này.
Lăng Hàn đưa tiễn Mục quản gia rời đi. Hắn lắc đầu, đã đưa Phong Nhược Tiên vào sổ đen. Nếu không, lấy hắn tính cách bao che khuyết điểm như thế, mọi người cùng ở trong Hổ Cứ Thành đi ra, chỉ cần Phong Nhược Tiên có khó khăn gì, hắn khẳng định sẽ vui lòng giúp đỡ.