Tiểu tử, thật đúng là coi thường ngươi!
Tiểu lão đầu cười nói. Mới có một chút thời gian như vậy, ngươi đã xông lên Hoán Huyết Cảnh, hơn nữa còn đánh bại tiểu tử Hồ gia kia.
Lăng Hàn nghiêm túc quan sát tiểu lão đầu này. Nhưng hắn vẫn có cảm giác, người này sâu không lường được. Tuyệt đối là cường giả Cực Cốt Cảnh.
Hắn tin tưởng chính mình toàn lực bạo phát, có thể địch nổi Cực Cốt Cảnh nhất cực. Nhưng thời gian cũng chỉ có mười phút ngắn ngủi. Một khi huyết khí sôi trào kết thúc, hắn nhất định sẽ bị Cực Cốt Cảnh giết chết thành cặn bã.
Tiểu lão đầu này cũng không phải là Cực Cốt Cảnh nhất cực.
Lá cây Dưỡng Binh?
Ở trong lòng Lăng Hàn thầm lắc đầu. Tuy rằng hắn có lá cây tam văn. Nhưng hoa văn thứ ba này cũng chỉ vừa sinh ra, còn cách hoàn toàn một đoạn. Tuy răng có thể có uy năng đánh với Cực Cốt Cảnh nhất cực hoặc là nhị cực, nhưng vẫn không uy hiếp được lão đầu này. Tiểu tử, có đúng là đang muốn dùng lá cây Dưỡng Binh đối phó với lão nhân hay không?
Tiểu lão đầu cười nói.
Lão nhân này biết mình nắm giữ lá cây Dưỡng Binh?
Quả nhiên, chuyện này không gạt được. Chỉ là học viện chưa cùng mình tính sổ. Xem như là thừa nhận thực lực và vận khí của hắn.
Vấn đề là, tiểu lão đầu làm sao biết được?
Hắn và học viện có quan hệ gì?
Trong đầu Lăng Hàn chuyển động giống như tia chớp, trên mặt lại là lộ ra dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói: Cho dù ta sử dụng, cũng không có khả năng tổn thương được lão nhân gia ngươi. Ha ha, tiểu tử thực sự càng lúc càng khiến cho người ta yêu thích.
Tiểu lão đầu cười nói. Hắn chỉ chỉ vào Lăng Hàn. Trước đây tha cho ngươi một mạng, chỉ là nhìn thấy ngươi ở trên đan đạo còn có chút thành tựu. Thật không nghĩ tới ngươi ở trên võ đạo, thiên phú càng kinh người hơn.