Lại là một quyền đánh ra.
Ầm.
Hồ Dương chống đỡ, sắc mặt hơi tái đi. Không phải là hắn bị đánh cho tổn thương, mà là lời Lăng Hàn nói chọt trúng chỗ đau của hắn.
Ngươi thật đúng là tiện. Có phải muốn ta đánh ngươi mới thấy thoải mái hay không?
Lăng Hàn không ngừng vung quyền.
Ầm! Được, thành toàn cho ngươi!
Ầm! Đánh chết tên Vương bát đản nhà ngươi!
Ầm!
Lăng Hàn nói một câu lại đánh ra một quyền. Một quyền tiếp một quyền, như sấm đình như gió dữ.
Hắn càng nói, cơn tức càng lớn. Hắn đi tới thế giới xa lạ này, nữ hoàng bọn họ chỉ có thể ở trong cơ thể hắn, cũng không biết tới lúc nào mới có thể đi ra ngoài. Ban đầu hắn vốn có một bụng lửa. Nhưng hết lần này tới lần khác Hồ Dương còn muốn không ngừng khiêu khích hắn.
Được, cơn tức đã có nơi phát tiết.
Ầm ầm ầm ầm.
Tốc độ Lăng Hàn công kích càng lúc càng nhanh. Cho dù là phần lớn Hoán Huyết Cảnh cũng chỉ có thể nhìn thấy được nắm đấm của hắn tung bay ở trên trời. Hình như khắp bầu trời đều là quyền ấn của hắn.
Bọn họ không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Công kích như vậy ngăn cản thế nào?