Chương 123: Thiên Thần Chi Quang

Hơn nữa, ở trong bốn đệ tử của Lăng Hàn, Giang Dược Phong thiên phú kém cỏi nhất, ngay cả hắn cũng bước vào Thiên Nhân Cảnh, không cần phải nói, ba đồ đệ khác cũng khẳng định thành tựu Thiên Nhân vị! Bốn sư huynh đệ liên thủ, Lăng Hàn không nghĩ ra còn có ai có thể đánh bại bọn họ.

Nhưng binh khí của Giang Dược Phong hủy hoại ở trong đại chiến, đồng thời cùng với những Linh khí khác xuôi dòng trôi ra.

Lẽ nào lúc trước phát sinh tràng cảnh Thiên Nhân Cảnh loạn đấu?

Lăng Hàn dùng ngón tay gõ lên thân đao, hắn đã quyết định, làm sao cũng phải đi thượng nguồn nhìn một chút.

Có điều, hắn kích hoạt Bảo khí, đánh bại rất nhiều cao thủ Dũng Tuyền Cảnh, chuyện này tự nhiên khiến các đại nhân vật chú ý, buổi tối liền mời hắn qua, nói là muốn cộng đồng nghiên cứu bí mật Bảo khí.

Lăng Hàn cũng không từ chối, vừa vặn hắn cũng muốn nhìn những Linh khí khác một chút.

Buổi tối hôm đó, tổng cộng có mười một Linh khí được để lên bàn, mỗi một kiện đều rách rưới, giống như đồng nát sắt vụn, nếu không nói, ai có thể tin tưởng một bàn sắt vụn này giá trị liên thành?

– Lăng tiểu hữu, ngươi là làm sao thức tỉnh Linh khí?

Cường giả Linh Hải Cảnh của Triệu gia hỏi. Hắn tên Triệu Vô Tuyết, năm đó được xưng Vô Tuyết công tử, danh phong lưu đã từng truyền khắp Hoàng Đô, đáng tiếc hiện tại đã già, phong hoa không còn.

Ông lão này đã là Linh Hải tầng chín, nhưng ngừng ở cửa ải này rất lâu, coi như vượt qua, đột phá Thần Thai Cảnh, cũng phong quang không được bao nhiêu năm. Dù sao không vào Sinh Hoa Cảnh, chung quy chỉ là phàm nhân, khác biệt ở chỗ cường đại hơn một chút mà thôi.

Lăng Hàn cười cợt nói:

– Ta cũng không biết, chỉ là sau khi cầm Linh khí, liền được Linh khí cộng hưởng.

Bảy ông lão đang ngồi đều lộ ra vẻ không tin. Chỉ là Lăng Hàn đại biểu Ngô Tùng Lâm, cho dù bọn họ bất mãn, cũng không thể biểu hiện quá mức.

Triệu Vô Tuyết cười nói:

– Vậy thì thật xảo, vừa vặn để Lăng tiểu hữu gặp phải chuyện như vậy.

– Đúng nha, ta cũng không nghĩ ra sẽ có sự tình vừa vặn như thế.

Phần cuối của con sông này ở dưới chân núi, đi lên trước nữa liền không có đường, chỉ có thể lặn xuống nước.

Người luyện võ hầu như không ai không biết bơi, bọn họ dồn dập hạ thuỷ. Đi chưa được mấy bước, phía trước liền trở nên hắc ám, đi một đoạn nữa, vậy thì đưa tay không thấy năm ngón, chỉ cảm thấy nước sông lạnh lẽo thấu xương.

Cũng may, trong sông rảnh rỗi sẽ có không khí lưu thông, bằng không coi như năng lực bế khí của bọn họ mạnh mẽ hơn người bình thường, cũng không thể di quá xa.

Qua chí ít một canh giờ, phía trước lại có quang điểm lấp lóe.

Mới đầu, Lăng Hàn còn tưởng rằng đi ra khỏi phạm vi sơn thể, phía trước đã thông, nhưng rất nhanh liền phát hiện không đúng. Này là từng tia ánh sáng đan dệt thành hoa văn, giống như lưới cá, chặn lại đường đi tới trước.

– Ồ, đây là… Thiên Thần Chi Quang!

—————

Prev
Next