Dược Hải Sinh tức giận đến khóe miệng cùng khóe mắt mãnh liệt co rúm, Trầm Tường ở trong mắt hắn chỉ là một con giun dế, hắn một chưởng liền có thể đập chết Trầm Tường, nhưng nếu hắn làm như vậy, ngày tốt lành của hắn cũng chấm dứt, bởi vì môn quy của Thái Vũ môn là phi thường sâm nghiêm.
– Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Dược Hải Sinh ôm lấy Phương Lương giống như cục than, nhảy vào bên trong Thái Vũ môn, lúc này thay đổi một người đến phụ trách kiểm tra.
– Trầm sư đệ, hoan nghênh gia nhập Thái Vũ môn, đi theo ta, ta mang ngươi đi làm thủ tục.
Tiểu bàn tử Chu Vinh này xa xa hô, ánh mắt hắn nhìn Trầm Tường, giống như thấy một đống tinh thạch lớn.
Trầm Tường cười ha ha đi tới:
– Đa tạ Hác sư huynh hỗ trợ, bằng không ta sớm đã bị hắn đuổi đi.
– Ta chỉ là tùy tiện nói vài câu, cũng không có giúp đỡ gì, bất quá ngược lại là mấy gia hoả này tự đào hố chôn mình, cũng thật là cười chết ta rồi! Đương nhiên, là ngươi đẩy bọn hắn vào hố.
Hác Đông Thanh cười lớn một tiếng, xoay người rời đi.
– Tiểu bàn tử, Hác sư huynh là gì của ngươi? Sư phụ của ngươi sao?
Trầm Tường ở phía sau Chu Vinh, thấp giọng hỏi, có thể bái một võ giả Chân Võ cảnh làm thầy, đó cũng là chuyện tương đối không tồi.
– Hắn là cậu ta! Đúng rồi, tiểu tử ngươi nguyên lai hiểu được luyện đan, lại còn lãng phí Tử Linh quả như vậy, ngươi thật là một gia hỏa ngu ngốc yêu thích khoe khoang.
Đệ tử Vũ Viện này thấy quan hệ của Trầm Tường cùng Chu Vinh tốt như vậy, đều không khỏi nghi hoặc, suy đoán Trầm Tường nhất định là con cháu gia tộc nào đó.
– Trầm Tường sư đệ đúng không, sự tình ngươi đánh bại Phương Lương ta cũng nghe nói, mời đi theo ta.
Lão đầu kia nói.