Trước đó Trầm Tường liền nghe Tô Mị Dao cùng Bạch U U từng nói, thế giới bên này sẽ càng to lớn hơn, người càng nhiều hơn, cường giả xuất hiện lớp lớp, là một thế giới muôn màu muôn vẻ!
Võ đạo môn phái đều là truyền thừa cửu viễn, là một nhóm võ giả rất sớm trước đó lấy phương thức đoàn thể khởi đầu, sau đó phát triển đến càng ngày càng to lớn, người càng ngày càng nhiều, khai phá tài nguyên càng ngày càng phong phú, vì lẽ đó bên trong cường giả như mây.
Bên trong phi hành, Trầm Tường đột nhiên nghe được phía dưới truyền ra một trận thanh âm đánh nhau huyên náo, hắn nhìn xuống, chỉ thấy một người đang tranh đấu cùng một cự ngưu cả người tràn đầy hỏa diễm.
Đó là yêu thú, một loại yêu thú hiểu được thu lấy thiên địa linh khí, từ lúc sinh ra đã nắm giữ linh mạch, thực lực có mạnh có yếu, mỗi một nơi trên người đều là bảo.
Trầm Tường lao xuống, đáp xuống bên cạnh chiến trường tranh đấu kịch liệt kia, chiến đấu cùng đầu hỏa ngưu kia chính là một thiếu niên mập mạp xem ra khoảng gần hai mươi tuổi, dung mạo tên mập mạp này rất hòa hợp, nhìn qua như là loại rất dễ bắt nạt.
Giờ khắc này thiếu niên mập mạp kia nhướng mày, vẻ mặt chăm chú đối phó đầu hỏa ngưu kia, thực lực không tầm thường, tu luyện chính là chân khí Kim thuộc tính, võ công xem ra cũng không tồi, thời điểm ra quyền, có thể phát huy chân khí đến vô cùng nhuần nhuyễn.
– Lão huynh, cần giúp đỡ không?
Trầm Tường vừa nói, hắn xem ra nội tình mập mạp này không kém, hắn đoán hẳn là ở Phàm Võ Cảnh chín tầng trở lên.
– Huynh đệ, ta đánh cho xấp xỉ rồi ngươi mới xuất hiện, bây giờ ngươi hỗ trợ, ta phải chia cho ngươi một ít, có chút không đáng a!
Trước đó Trầm Tường cũng nghe qua chuyện tình như vậy, vì lẽ đó Tô Mị Dao mới để cho hắn đưa một trái Kim Linh quả cho Lãnh U Lan.
– Ngươi là nói ta trả không nổi phí dụng tiến vào Thái Vũ môn?
Trầm Tường hỏi.
Tuy rằng thực lực của Trầm Tường không tệ, nhưng ăn m ặc phi thường mộc mạc, trên người cũng không có vật gì thể hiện ra mình giàu có, vì lẽ đó xem ra rất là keo kiệt.
– Ngươi biết phí dụng của Thái Vũ môn là bao nhiêu sao? Một năm liền để ngươi bại lui.
Chu Vinh bĩu môi nói, nhưng hắn lại đột nhiên nghe được âm thanh răng rắc, như là có người đang cắn trái cây.
Chu Vinh vốn là người thích ăn ngon, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Tường cầm trong tay một trái cây màu tím, từng miếng từng miếng cắn ăn, hơn nữa còn phun cả vỏ.