Chương 109: Thái Cực Hàng Long Công

Trầm Tường sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lão nhân này rõ ràng giết chưởng giáo Thú Vũ Môn, bất quá hắn đối với lời này không thể nào tin được.

– Tiểu quỷ, đừng hoài nghi ta nói, ta là chưởng giáo đời thứ mười ba của Thái Vũ Môn, Hoàng Cẩm Thiên! Đúng rồi, bây giờ là chưởng giáo đời thứ mấy rồi hả?

Hoàng Cẩm Thiên hỏi.

Trầm Tường lại sững sờ, danh tự Hoàng Cẩm Thiên hắn đương nhiên biết, đó là đời chưởng giáo tốt nhất, ở thật lâu trước kia phạm vào sự tình nghiêm trọng, sau đó tự mình tiến nhập cấm địa, lúc trước Trầm Tường ở trong thư tịch của Thái Vũ Môn đã từng gặp qua ghi lại phương diện này, hắn không nghĩ tới mình vậy mà gặp được người này.

– Hiện tại chưởng giáo là Cổ Đông Thần, đời thứ mười lăm!

Lúc này hắn đối với điên mất lão đầu trước mắt này cũng rất cung kính, dù sao đây chính là một đời chưởng giáo, lại giết qua chưởng giáo Thú Vũ Môn.

– Hắc hắc, tiểu mao đầu này là đồ tôn của ta, tiểu nha đầu Vô Danh là đồ tôn thứ hai của ta, tiểu trọc đầu là đồ tôn thứ ba của ta, bọn hắn coi như không tồi.

Hoàng Cẩm Thiên cười nói, dáng tươi cười thập phần hòa ái.

Trầm Tường kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới tam đại cự đầu của Thái Vũ Môn rõ ràng đều là đồ tôn của Hoàng Cẩm Thiên này! Nói cách khác đồ đệ của Hoàng Cẩm Thiên là sư phó của tam đại cự đầu kia!

– Tiểu nha đầu Vô Danh là Đan trưởng lão, là Đan Vương của Thái Vũ Môn, tiểu trọc đầu là Vũ Khai Minh, bọn họ đều là trưởng lão của Thái Vũ Môn. Vừa rồi ta là bị Vũ lão đầu kia một cước đạp xuống.

Trầm Tường đâm vào trên tường, nhưng thân thể lại dán chặt lấy, bởi vì có một cổ lực lượng cường hãn đính trên người của hắn, làm hắn dị thường khó chịu, hắn phát ra từng tiếng hí, đồng thời còn trông thấy bốn phía bàn tay của Hoàng Cẩm Thiên vậy mà có chút vặn vẹo, đây là không gian vặn vẹo!

Hoàng Cẩm Thiên cười đắc ý, thu đoàn chân khí kia lại, Trầm Tường ở phía xa cũng rớt xuống, rơi vào trong nước, sau đó chậm chạp bơi tới bên cạnh đống lửa kia.

– Biết vi sư lợi hại chưa!

Hoàng Cẩm Thiên nhìn Trầm Tường ngã sấp trên đất, thất hồn lạc phách kia cười to nói.

Lúc này Trầm Tường toàn thân vô lực, ngã sấp trên đất thở phì phò, ngay cả lời nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, hắn âm thầm chấn kinh thực lực của sư phó này, ở hắn xem ra, so với Đan trưởng lão kia kia còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Prev
Next