Vân Tiểu Đao ôm bụng cười ha hả.
Trầm Tường cũng nhịn không được, cuối cùng cũng cất tiếng cười to.
– Các ngươi đây là ghen ghét phúc tướng của ta!
Chu Vinh tức giận đến mức đỏ bừng.
Sau khi Vân Tiểu Đao “ Phi “ một tiếng, liền nhìn Trầm Tường cười nói:
– Trầm đại ca, ta dẫn ngươi đi xem những tỷ tỷ kia của ta, các nàng đều là người Vô Song Môn, ngươi thoả mãn mà nói. . . Hắc hắc.
– Trầm Tường, ngươi ngàn vạn lần đừng đi, con mắt mấy nữ nhân kia đều mọc trên đỉnh đầu, hơn nữa vừa nhìn so với tên Tà Nhãn kia còn muốn chán ghét nhiều hơn.
Chu Vinh gấp nói.
– Tiểu Đao, ta vừa trở về, hơi mệt một chút, ta nghỉ ngơi trước.
Trầm Tường nói xong cũng chạy mất, làm Vân Tiểu Đao thập phần bất đắc dĩ, bất quá hắn đối với mấy tỷ tỷ tâm cao khí ngạo kia của mình cũng không có tin tưởng.
– Vân tiểu quỷ, ngươi vẫn là miễn đi, tuy ngươi có một tỷ tỷ có thể xếp trên thập đại mỹ nữ bảng, nhưng vị hôn thê của Trầm Tường là Tiết Tiên Tiên, mấy tỷ tỷ mắt cao hơn đầu kia của ngươi căn bản không sánh bằng người ta.
Chu Vinh khinh miệt cười nói.
Vân Tiểu Đao hừ một tiếng, đã đi ra khỏi võ viện.
Võ viện này chỉ là địa phương bọn hắn tụ tập, tuy nhiên bên trong cũng có trụ sở, nhưng bọn hắn vốn đã có chỗ của mình, ví dụ như Trầm Tường hiện tại liền trở về Thái Đan Vương Viện.
Đại môn Thái Đan Vương Viện đóng chặt lại, chỉ có cắm một khối ngọc bài vào mới có thể mở ra, xem xét là biết rõ ở đây có bố trí một trận pháp kỳ dị.
Trầm Tường ở một bên giặt rửa thân thể, một bên cười hì hì nói:
– Mị Dao tỷ, đi ra giúp ta tắm rửa đi, vừa rồi ta thiếu chút nữa chết rồi.
– Tiểu bại hoại, nghĩ hay nhỉ, nếu như là địa phương khác ta có lẽ cân nhắc thoáng một phát, nhưng nơi này là Thái Vũ Môn, gia hỏa lợi hại quá nhiều, ta lo lắng sẽ bị bại lộ.