Hắc y phụ nhân vội vàng chạy tới bên người mười hai Chân Vũ Cảnh xa xa kia, trong những người này có một võ giả Chân Vũ Cảnh của Thú Vũ Môn, nàng lo lắng mình bị thương không phải là đối thủ của Trầm Tường.
– Sư ca, gia hỏa kia chính là kẻ giết chết tiểu Hắc của Thanh nhi!
Vẻ mặt Hắc y phụ nhân oán độc nhìn Thẩm Tường:
– Tuyệt không thể để cho tiểu tử này còn sống, hắn biết sự tình những đồ ăn kia. . .
Một trung niên nhíu mày nhìn Trầm Tường, âm tàn cười cười, sau đó nhẹ gật đầu.
Trầm Tường trông thấy hắc y phụ nhân kia chạy đi, cũng không có cùng đi qua, mà là đi tới bên cạnh tấm bia đá kia, bởi vì hắn cảm thấy tấm bia đá này tản ra một loại khí tức làm hắn phi thường quen thuộc.
– Chẳng lẽ Thiên Long bảo tàng chỉ có kia đóa hoa sao? Không phải là như vậy!
Trầm Tường thì thào nói ra, một tay đặt trên tấm bia đá kia.
Lúc này những Chân Vũ Cảnh đang đối chưởng kia đều nhìn Trầm Tường, bọn hắn đọ sức chân khí, ai cũng không chịu nhận thua, nếu không không thể đạt được đóa hoa kia, bởi vì cái kia là Linh Dược phi thường quý hiếm.
Sau khi Trầm Tường vừa chạm vào tấm bia đá kia, Thanh Long chân khí trong cơ thể tuôn ra, rót vào trong tấm bia đá, chỉ là lập tức, tấm bia đá kia bùng lên một đạo ánh sáng màu xanh, làm những Chân Vũ Cảnh kia chấn kinh không thôi, vừa rồi bọn hắn đều có chạm qua tấm bia đá này, nhưng không có phát sinh loại dị tượng này.
Sau khi ánh sáng màu xanh biến mất, nham thạch bên ngoài tấm bia đá rơi xuống, chỉ thấy bên trong dĩ nhiên là một rương hòm trong suốt hình vuông, trong rương suốt trong còn có một thanh đại đao dài năm thước đen kịt.
Lúc này Trầm Tường có thể cảm nhận được đao phát ra khí tức bức người, ngay cả hắn cũng không khỏi bắt đầu sợ hãi!
– Sư muội. . .
Trung niên hói đầu kia bạo rống một tiếng, mà hắc y phụ nhân kia cũng cảm giác được nguy hiểm, vội vàng huy động chân khí phòng ngự, hình thành một vòng bảo hộ chân khí!
Trầm Tường xuất đao, vừa hận vừa nhanh, kéo lê một vòng tròn giống như quang ảnh màu xanh, chặn ngang chém về phía hắc y phụ nhân kia, đao thế như chẻ tre; không gì cản nổi, vòng bảo hộ chân khí kia trực tiếp bị thanh Thần binh này bỏ qua.
Hắc y phụ nhân giống như là một cành cây nhỏ, bị lưỡi dao sắc bén chặn ngang bẻ gẫy, máu tươi giàn giụa, nhưng cũng không chết đi, chỉ là giãy dụa trên mặt đất, dùng thanh âm tràn ngập sợ hãi rên rỉ, cả người thống khổ vặn vẹo.
– Gặp đồ đệ ngươi đi thôi!
Trầm Tường cười lạnh một tiếng, ngưng tụ Càn Khôn chân khí hùng hậu, đánh xuống phía dưới một chưởng, Càn Khôn chân khí vô hình hóa thành cự chưởng, đánh vào trên người hắc y phụ nhân kia, đập nàng thành thịt vụn.
– Ah… ta muốn liều mạng với ngươi!