Chương 81: Phát Hiện

Sự xuất hiện của ngưng huyết tán, giống như cuồng phong bão vũ, lấy cái thế như lôi đình, nhanh chóng cướp lấy ngũ thành tiêu thụ của thị trường thuốc chữa thương, làm cho khu buôn bán của Tiêu gia trong hai ngày ngắn ngủi hồi phục lại nhân khí trước kia, thậm chí cả trước kia cũng chưa từng có.

Tại ngày thứ hai ngưng huyết tán được bán ra, hồi xuân tán của Gia Liệt gia tộc, cũng từ từ đem giá cả hạ xuống như lúc đầu, nhưng vì bạo lợi hành vi lần trước đã làm phần lớn dong binh phản cảm, cho nên, dù Gia Liệt gia tộc giảm giá, nhân khí ở khu buôn bán, cũng khó có thể có những tràng diện hỏa bạo như trước kia.

Vì Ô Thản thành ở gần với ma thú sơn mạch, nên số lượng dong binh trong thành là rất lớn, mà trong ma thú sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, cho nên nhu cầu của dong binh với thuốc chữa thương cũng cực kỳ khổng lồ, bởi vậy, dù thị trường thuốc chữa thương bị Tiêu gia đoạt đi hơn nửa, nhưng Gia Liệt gia tộc vẫn đang có lãi, nhưng số lãi bây giờ so sánh với đoạn thời gian trước, cũng chỉ bằng một nửa mà thôi

Thuốc chữa thương tiêu thụ hỏa bạo như vậy, vượt xa tưởng tượng của Tiêu gia lần đầu tiên làm loại sinh ý này, buổi sáng, sẽ bị những dong binh đã chờ sẵn ở đây mua đi, mà xế chiều, thuốc chữa thương trong khu buôn bán đã được tiêu thụ hầu như không còn, một số dong binh không thể mua được ngưng huyết tán, bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đến khu buôn bán của Gia Liệt gia tộc, mua hồi xuân tán có phẩm chất kém hơn.

Với nhu cầu lớn với thuốc chữa thương của dong binh, Gia Liệt gia tộc coi như đứng vững lại trước thế công cuồng mãnh này của Tiêu gia, tình hình sau này, phải xem số thuốc còn lại của ai hơn ai.

…..

Ngồi trong đại sảnh, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến đang cười không ngậm miệng lại được, ánh mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, cũng đều là vẻ mặt tươi cười, tiếng cười vui vẻ, vẫn chưa từng dừng lại trong đại sảnh, chủ yếu nguyên nhân của việc này là vì buổi sáng Tiêu Viêm giả trang thành hắc bào nhân, lại lặng lẽ đưa đến một đợt ngưng huyết tán.

“A a, ngưng huyết tán tiêu thụ quả thật quá mạnh mẽ, nếu lão tiên sinh không đưa đến một đợt nữa, sợ rằng thương khố của chúng ta, cũng chẳng còn gì.” Tiêu Chiến cầm một chiếc bình màu lục, tiếu mị mị nói.

Xấu hổ cười, Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm đang che mặt cười trộm, thẹn quá thành giận quát: “Tiểu hỗn đản, cười cái rắm, còn không mau mời trà Nhã Phi tiểu thư, không có lễ phép.”

Bất đắc dĩ trừng mắt một cái, Tiêu Viêm với tay lấy một chén trà từ chiếc bàn bên cạnh, sau đó lật đà lật đật đi đến trước mặt Nhã Phi, hai tay đưa lên.

Ôn nhu cười với Tiêu Viêm, Nhã Phi tiếp nhận chén trà, khuôn mặt lại đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn đôi tay trắng nõn của Tiêu Viêm, hoặc là nói… Nhìn chiếc giới chỉ màu đen trên tay phải.

Nhìn ánh mắt của Nhã Phi, Tiêu Viêm nhíu mày, không dấu vết rút tay lại, đưa lưng về mấy người phụ thân, híp mắt lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt.

Bị Tiêu Viêm nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Nhã Phi khẩn trương, sau đó phi thường thức thời cúi đầu nhấp một ngụm trà, biểu tình trên khuôn mặt, cũng được nàng thu liễm vô cùng tốt.

Nhìn thấy hành động nhu thuận của nữ nhân này, Tiêu Viêm thở ra một hơi, vuốt vuốt mũi, miễn cưỡng về chỗ ngồi, cau mày lại như đang tự hỏi cái gì.

Prev
Next