Sau khi Tiêu gia được Tiêu Viêm âm thầm ủng hộ, duy trì số lượng lớn thuốc trị thương, bên ngoài vẫn chưa lộ ra, nhưng đã âm thầm bắt đầu âm thầm phản kích lại Gia Liệt gia tộc.
Hôm ấy, trong đại sảnh của gia tộc, Tiêu Chiến cùng với ba vị trưởng lão hạ lệnh giữ bí mật. Việc có liên quan đến thuốc trị thương được liệt vào cấm lệnh cao nhất. Đối với bất kỳ tộc nhân nào tiết lộ cho người ngoài biết đều chịu tộc quy xử trí.
Tiêu gia hai ngày nay hoàn toàn yên lặng, Gia Liệt gia tộc lại càng được thể kiêu ngạo, không hề cố kỵ sử dụng thủ đoạn làm cho phường thị, thương hộ trung thành của Tiêu gia toàn bộ đều lôi kéo đi.
Đối với chuyện này, Tiêu gi vẫn trầm mặc như trước.
Nhìn thấy Tiêu gia cử động mềm yếu như vậy, một vài thế lực nhỏ cùng trận tuyến đều bắt đầu thất vọng, vài người sáng suốt cũng lặng lẽ chuẩn bị một chút cử động đề phòng.
Không khí quỷ dị hai ngày này lặng lẽ trôi qua.
Khi mặt trời lên cao, phường thị của Gia Liệt gia tộc vẫn sôi sục như đoạn thời gian trước. Trên đường người người bắt đầu đổ xô ra, tại nơi tiêu thụ _”hồi xuân tán” _ người lại càng tấp nập, tiếng la, tiếng mắng, tiếng đánh nhau hội tụ cung một chỗ tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc xông lên tận trời.
Tại sạp tiêu thụ đan dược, tộc nhân Gia Liệt gia tộc vẻ mặt hí hửng nhìn người bên ngoài tranh nhau mua thuốc trị thương mà đánh nhau, khuôn mặt tươi cười có vài phần đắc ý.
Nhân viên hạch tâm trong Gia Liệt gia tộc địa vị không thấp, hắn nắm giữ một khu phường thị của Gia Liệt gia tộc rất thịnh vượng.
Đứng ở trước đài, Gia Liệt Khố ở trên cao nhìn xuống đám người chen chúc, trên khuôn mặt béo mập đầy dầu mỡ đắc ý tươi cười.
“Đây là sản phẩm mới nhất Tiêu gia phường thị xuất ra, gọi là ngưng huyết tán! Không chỉ có dược lực rất tốt, hơn nữa giá cả so với hồi xuân tán còn thấp hơn hai lần! Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Bị người ta đùa cợt làm cho ngu ngốc mà vẫn còn muốn sao? Còn không mau rút đi?” Dong binh đại hán giơ bình ngọc lên, cười to, nhếch miệng ra càn rỡ nói.
Trên đường thoáng yên tĩnh. Một tên dong binh vừa mới tiến vào phường thị, chăm chăm nhìn chiếc bình ngọc trong tay đại hán, một lúc sau, trong nháy mắt đã quay người bỏ chạy thật nhanh……
Nhìn theo bóng người này liều mạng chạy ra khỏi phường thị, bên trong đám người này thoáng ngốc trệ, sau đó mặt đất rung động do đoàn người như thủy triều điên cuồng chạy như bay ra khỏi phường thị.
Đại hán đứng trên tảng đá cánh tay bị cắt kia, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, làn gió thổi qua áo đại hán, mơ hồ lộ ra huy hiệu của Tiêu gia gia tộc……. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phường thị vốn đang huyên náo chật chội, sau khi trải qua chấn động lớn như vậy cơ hồ trong chớp mắt đã trở nên trống rỗng, trừ mấy tên giữ cửa đang trợn mắt há mồm ở bên ngoài, còn trên đường người đi lại rất thưa thớt.
“Tiêu gia…. Bắt đầu phản kích rồi.”
Nhìn trên đường có tất cả các thương hộ không bóng người đi lại, trong đầu rất nhanh hiện lên một ý niệm.
Chúng thương hộ hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó ngẩn đầu đem ánh mắt nhìn Gia Liệt Khả Áo. Trên khuôn mặt mập mạp đắc ý lúc này đã trở nên co rút, trắng bệch không chút huyết sắc.
Cùng lúc đó, tại Gia Liệt gia tộc ở phường thị khác ngoài hắn quản lý cũng xảy ra một màn như vậy…