Chương 72: Sơ Học Luyện Dược

Rời khỏi phòng nghị sự, Tiêu Viêm trở lại phòng của chính mình, để luyện chế thuốc chữa thương cần phải chuẩn bị một số thứ cho tốt, sau đó lặng lẽ lên sau núi đến cái sơn động hẻo lánh vắng vẻ lúc trước tu luyện kia.

Dược lão từng nói qua, lúc luyện dược tối kỵ nhất là bị quấy rầy, trong gia tộc có nhiều người qua lại, vạn nhất lại như lần trước bị Tiêu Ngọc trực tiếp xông vào thì Tiêu Viêm có khả năng không nhận nổi hậu quả.

Lén lén lút lút tiến vào trong sơn động, Tiêu Viêm không thể chờ đợi thêm được nữa, móc nạp giới ở trong lòng ra, sau đó truyền một đạo đấu khí vào trong. Quang mang màu đỏ nhạt trên thân giới chỉ thoáng chớp động, sau đó một dược đỉnh màu đỏ cao xấp sỉ nửa thước xuất hiện bên trong sơn động trống rỗng.

Dược đỉnh toàn thân một màu đỏ sậm, bên trên thân có hào quang toả ra, ở phía dưới dược đỉnh có điêu khắc hai cái đầu rắn dữ tợn, miệng rắn mở to, hình thành hai cái thông hoả trống rỗng thông với nhau, uốn lượn liên miên, càng kéo dài thì đường kính chỗ nổi lên càng nhỏ lại, ẩn hiện tựa như ảo diệu thấu vào bên trong thân đỉnh.

Trong các vị trí của dược đỉnh, cự xà chiếm cứ hầu hết trên thành đỉnh đỏ sậm, còn một chỗ trên đỉnh có một cái lỗ nhỏ đặc thù, đây là chỗ cho dược liệu vào.

Tại trên cái đỉnh này, có sử dụng một ít băng ngân chế tạo thành một cái lỗ nhỏ khác, có tác dụng tán nhiệt, phòng ngừa nhiệt độ cao làm vỡ đỉnh. Ở giữa dược đỉnh có một bộ phận trên đó có một khối hàn băng tinh được chế tạo thành một mặt kính trong suốt, từ nơi này nhìn vào, trong quá trình luyện dược có thể thấy hết được động tĩnh ở bên trong.

Mặt ngoài của dược đỉnh có vẽ trang trí những hình ảnh ma thú điêu văn xa hoa lộng lẫy, trông bộ dáng rất sống động, giống như vật sống.

Nạp giới trên ngón tay bắn ra một gốc cây có chút đỏ sậm chính là Ngưng huyết thảo, xuất hiện trong lòng bàn tay, sau một chút chần chờ, Tiêu Viêm bàn tay đang chiếm cứ ở miệng rắn liền cho ngay vào bên trong.

Ngưng huyết thảo vừa tiến vào bên trong dược đỉnh, Tiêu Viêm không kịp khống chế, hoả diễm liền hừng hực bốc lên, trong nháy mắt một gốc ngưng huyết thảo liền hoá thành tro tàn màu đen, cuối cùng bị một bộ phận đặc biệt của dược đỉnh đẩy ra bên ngoài.

Nhìn lần sai lầm đầu tiên của chính mình, Tiêu Viêm xấu hổ cười cười.

” Tiếp tục. _” Dược lão nhàn nhạt nói.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Viêm lại lấy ra một cây Ngưng huyết thảo. Lần này Ngưng huyết thảo bên trong dược đỉnh đã kiên trì được thêm một lúc, rồi cũng lại hoá thành tro bụi như lần trước. ” _ Nhiệt độ cao quá!”

Lau mồ hôi lạnh một cái, quả nhiên tự mình động thủ luyện chế đan dược Tiêu Viêm rốt cục mới biết, quả nhiên không phải bất kì kẻ nào cũng có thể ứng phó được.

Sau khi kiên trì thiêu huỷ hơn hai mươi Ngưng huyết thảo, Tiêu Viêm miễm cưỡng đã điều khiển được đến nhiệt độ thích hợp của Ngưng huyết thảo.

Lại quăng vào một gốc Ngưng huyết thảo nữa, khuôn mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, linh hồn cảm giác lực vững vàng khống chế nhiệt độ của hoả diễm, ánh mắt xuyên thấu qua mặt kính bằng hàn băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngưng huyết thảo đang trôi nổi tại hoả diễm bên trong dược đỉnh.

Sau khi hoả diễm bốc lên được một chút, Ngưng huyết thảo rốt cục cũng từ từ mất đi lớp vỏ bên ngoài, chất lỏng ẩn chứa bên trong dược thảo cũng bị lửa đốt mà thành một chút bột phấn màu trắng nhạt, tinh hoa dược lực của Ngưng huyết thảo rốt cục đã bị Tiêu Viêm này chắt lọc, thành công luyện chế ra.

Prev
Next