Cảnh này làm mọi người im lặng.
Rõ ràng đã tìm được Thần thú mộ địa, nhân vật chính đâu?
Hổ Nữu càng buồn bực, nói vậy không có thịt Thần thú ăn, làm Nữu thất vọng a.
Lăng Hàn suy nghĩ rất lâu, nói:
– Chẳng lẽ, trong Thần thú trong vực sâu nguyên thủy đều tới từ nơi này?
Những thần thú này khởi tử hoàn sinh, chạy vào vực sâu nguyên thủy?
Cũng không đúng, bên trong vực sâu nguyên thủy xuất hiện tân thần thú thời gian không quá dài, ít nhất là sau đời thứ nhất của Đa Gia Phật, nơi này có dấu vết năm tháng trôi qua rõ ràng, tuyệt đối đã mấy tỷ năm không có người đặt chân tới.
Mặc dù không biết đại thế giới biến thiên thế nào, nhưng có thể khẳng định, vượt xa đời thứ nhất của Đa Gia Phật.
Cho nên, thi thể Thần thú biến mất trước, Đa Gia Phật xuất thế sau đó.
Như vậy cũng không đúng.
Chẳng lẽ trước đó Thần thú phục sinh đều dốc lòng tĩnh dưỡng trong vực sâu nguyên thủy?
Lăng Hàn càng ngày càng cảm thấy thế giới này càng ngày càng khó bề phân biệt, có quá nhiều nơi giải thích không thông.
– A, đây là cái gì?
Đột nhiên Tiểu Thanh Long kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất có một cái lông vũ, lông vũ tỏa ra hào quang chín màu, ánh sáng không phải rất sáng, nhưng nếu nhìn chằm chằm vào sẽ phát hiện chiếc lông chim này rắn chắc hơn cả tinh cầu.
Nhưng mà, mọi người không thể tới gần, cái bởi vì đó là hố nhỏ có Thần thú hóa đạo.
– Thần thú lưu lại?
Tất cả mọi người phán đoán.
Lăng Hàn điều khiển Hỗn Độn Cực Lôi tháp bảo hộ chính mình.
Lúc hắn tiến vào hố nhỏ, khí tức Đại Đế trực tiếp hóa thành lợi kiếm chém vào Lăng Hàn, nhưng có Hỗn Độn Cực Lôi tháp thủ hộ nên không thể đâm vào, dù sao cũng chỉ là khí tức của Thần thú lưu lại mà thôi.