Đồng Minh một vạn cái không tin Đại Hắc Cẩu, nhưng vấn đề là, hắn cùng Khô Lâu Thánh Binh đã mất đi liên hệ hoàn toàn.
Tê, tiện cẩu này chính là vương bài ẩn giấu trong đoàn đội của Lăng Hàn sao?
Kỳ thật Lăng Hàn chỉ đẩy lên mặt bàn để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chính chủ là tiện cẩu này?
Không không không!
Đồng Minh vội vàng tự nhủ, là mình suy nghĩ nhiều.
Với sự đáng sợ của Lăng Hàn đã là yêu nghiệt nhất vạn cổ, còn có gia hỏa yêu nghiệt hơn hắn sao?
Chẳng lẽ?
Hắn mãnh kinh, hắn nhìn khắp bốn phía.
– Quỳ Hoa Tử, còn không mau mau hóa thành nguyên hình, bản tọa muốn gặm mấy hạt hướng dương, ân, ép thành dầu xào rau cũng không tệ.
Đại Hắc Cẩu cười nói.
Ta chính là Ma Quỳ nhất tộc, phụ thân chính là Đại Đế, ngươi lại dám trêu chọc ta như thế?
Đồng Minh hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói:
– Lăng Hàn, ta biết ngươi ở chỗ này, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi?
Sau khi hắn hét lớn một tiếng, bốn phía không phản ứng chút nào, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
– Quỳ Hoa Tử, ngươi dám xem thường Cẩu gia?
Đại Hắc Cẩu kêu to, nó nhanh chân lao tới gần Đồng Minh đ.
Nhưng mà, cho dù trên mặt giận dữ vẫn không thể che giấu dương dương đắc ý, nhìn bốn chân của nó vung vẩy là biết.