Hi vọng duy nhất của dương gian chính là xuất hiện một vị Đại Đế, một mình dẹp yên hắc ám.
Nhưng mà, nếu vị Đại Đế này lại sinh ra trong hàng ngũ tuyệt địa, khi đó dương gian sẽ xong đời.
Đế, bá chủ một thời đại, cái gì Chuẩn Đế, cái gì Đế binh, đế trận, trước mặt Đại Đế chân chính đều là cặn bã, khác biệt ở chỗ có nhiều hay ít mà thôi.
Năm đó những con của Đại Đế kia chưa từng tham gia tranh Đế vị, cho nên, thiên địa cho phép bọn họ thành Đế.
Với tư chất của bọn họ, khi đó sẽ có khả năng.
Cho nên, Thường Thính Kiếm chính là Thánh Nhân bát tinh, ưu thế dẫn trước là tương đối nhiều, từ đó Lăng Hàn nảy sinh ra sát cơ muốn trảm chết.
Như Dương Dịch Hoàn, Hà La, Phong Diệu Lăng là Đế tử Đế nữ xuất hiện sớm, hiện tại tu vi chỉ đạt tới Thánh Nhân tam tinh tứ tinh, còn chưa đủ uy hiếp Lăng Hàn thành Đế.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Thường Thính Kiếm, khí cơ đã khóa chặt người này,
Nếu hắn động sẽ là một kích lôi đình.
Thường Thính Kiếm cười nhạt một tiếng:
– Lăng Hàn, hoặc là nói, Tinh Không Đệ Nhất Nhân, ta đã sớm muốn luận bàn với ngươi một lần.
Tinh Không Đệ Nhất Nhân?
Cái gì, Lăng Hàn chính là Tinh Không Đệ Nhất Nhân?
Đừng nói người trên Tứ Nguyên tinh rung động không nhỏ, cho dù là những Đế tử như Đế Vô Cực cũng giật mình, thì ra người nhiều lần phá ghi chép trên tinh võng, đè ép đám người Phá Thiên, Thủy Nhất chính là Lăng Hàn!
Lúc trước Lăng Hàn tự xưng Tinh Không Đệ Nhất Nhân, không biết bao nhiêu người giễu cợt hắn, sau khi Lăng Hàn nhiều lần phá kỷ lục nhưng vẫn không có ai thật sự thừa nhận hắn là Tinh Không Đệ Nhất Nhân.