Lăng Hàn cũng không quan tâm người khác nói cái gì.
Hắn xông vào trận doanh âm hồn và đại khai sát giới.
Hắn hôm nay còn sợ cái gì?
Oanh!
Hắn mạnh mẽ đâm tới, hoàn toàn không có đối thủ.
Trước đó hắn chỉ là Tôn Giả thời đã có thể quét ngang âm hồn, chỉ sợ Khô Lâu Thánh Binh mà thôi, hiện tại hắn đã thành Thánh, tự nhiên chiến ý hùng hùng, hắn muốn đánh với Khô Lâu Thánh Binh một trận.
Hắn không có hứng thú với những kẻ tầm thường.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn cực kỳ tùy ý, có đôi khi xuất quyền, có đôi khi xuất cước, có đôi khi hắn vận dụng sát khí xung kích, nhưng cho dù như thế nào, một kích của hắn có thể đánh chết ngàn vạn âm hồn.
Đây là nghiền ép hoàn toàn, thậm chí ép Âm Thánh không dám tiến lên phía trước.
Không cần năng lượng hủy diệt, Lăng Hàn hiện tại giết Âm Thánh dễ như trở bàn tay.
Trước kia hắn đánh một nơi sau đó đổi nơi khác, sợ bị âm phủ nhằm vào, bố trí thiên la địa võng vây giết, hiện tại, hắn hoàn toàn không sợ.
Cho dù ngươi đến thì thế nào, cùng lắm thì ta lấy Đế binh xé rách không gian, khi đó thong dong rời đi.
Hắn giết liên tục bảy ngày, giết mười tinh vực gần đó không còn âm hồn, hắn muốn đi tới nơi xa hơn, mười mấy tên Âm Thánh đều lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt trống rỗng mang theo chấn kinh.
Chiến lực như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua.
Lăng Hàn nhìn những Âm Thánh kia, thản nhiên nói:
– Vì sao các ngươi xâm lấn nhân gian, ai nói cho ta biết nguyên nhân, ta có thể tha cho kẻ đó không chết!
Mặc dù cách mười cái tinh vực, nhưng thần thức của hắn quá cường đại, tuỳ tiện là có thể dùng thần niệm nói chuyện với Âm Thánh.