Oanh, bàn tay hắn mở ra như ma chưởng.
Lăng Hàn mở hai mắt ra, vào lúc này hắn không áp chế tu vi của mình, khí tức đáng sợ sôi trào.
Trong ánh mắt của hắn bắn ra tia sáng đánh nát bàn tay.
Hắn còn thiếu một chút nữa, hạt giống thánh hỏa sẽ bão hòa.
Cho nên, hắn nhất định phải chờ.
– Cái gì!
Thấy cảnh này, các Thánh Nhân đều chấn kinh.
Đây là tình huống như thế nào?
Mặc dù Thánh Nhân xuất thủ không phải cấp bậc đỉnh cấp, chỉ là Thánh Nhân nhất tinh, nhưng Thánh Nhân còn chưa đủ trâu bò sao?
– Tứ Cực cảnh!
– Gia hỏa này đã thành Tôn Giả!
– Tê, thật có Thực Linh Thể biến dị sao, cực hạn có thể đánh vỡ Chân Ngã cảnh!
– Nhanh như vậy đã đột phá tới Tứ Cực cảnh!
Những Thánh Nhân này cũng không hoài nghi thân phận của Lăng Hàn, chỉ cho rằng thể chất của hắn dị biến, có thể tăng cảnh giới lên cực cao.
– Không đúng!
Có Thánh Nhân lập tức lắc đầu.
– Cho dù thể chất của hắn biến dị, nhưng Chúng Sinh trì tiêu hao lớn như thế, hắn chỉ mới tăng lên Tứ Cực cảnh hay sao?
Đúng, việc này không bình thường.
Tam Khổ Phật Đà hừ một tiếng:
– Hiện tại là thời điểm suy nghĩ sao?
Cũng phải!
Lại một tên Thánh Nhân xuất thủ bắt lấy Lăng Hàn.
Cùng là một bàn tay chụp xuống nhưng năng lượng và quy tắc bát tinh nhiều hơn bốn đạo.
Đế tộc có thể thành Thánh Nhân, trước kia khẳng định là Đế tử, Phật tử, chiến lực đương nhiên kinh khủng.