– Vì sao ngươi cho rằng như thế?
Quách Sương không có trả lời, nàng hỏi ngược lại.
Lăng Hàn rất tự tin nói:
– Với biểu hiện của ta, có kẻ nào sánh bằng? Hết lần này tới lần khác ta không được chọn, cho nên, ta chỉ có thể cho rằng, đây là khảo nghiệm ý chí của ta
Quách Sương bật cười, nàng gật đầu:
– Ngươi thật tự tin, nhưng ngươi đoán đúng. Ở thời khắc đỉnh phong của nhân sinh lại nghênh đón đả kích, còn có thể bảo trì bình thản như thế, ngươi thật sự có tiền đồ.
Lăng Hàn không có vui mừng, hắn tò mò nói:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
– Sau này ngươi sẽ biết, hiện tại, đi theo ta đi.
Quách Sương nói.
– Không cần thông báo cho võ quán một tiếng hay sao?
– Không cần.
Lăng Hàn gật đầu, hắn đi theo Quách Sương, lúc này đi tới xung quanh trận pháp Đại Đế.
Lần này, Quách Sương cầm đèn dầu đi vào bên trong.
Lăng Hàn vội vàng đuổi theo.
Khi hai người đi vào trong trận pháp Đại Đế—— hoặc nói là đi vào chân chính, hắn nhìn thấy trên thân Quách Sương tỏa ra khí tức cường đại, trên người cũng có ánh sáng nhẹ lộng lẫy nhưng thần thánh.
Nàng chính là Thánh Nhân!
Lăng Hàn hiểu ra, việc này nằm trong dự liệu của hắn nhưng trên mặt phải kinh ngạc.
– Ngươi là ai?
Quách Sương nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo uy nghiêm đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, cảm giác áp bách rất mạnh.
Lăng Hàn sẽ không sợ nhưng hắn chỉ là Hóa Linh Chân Quân nho nhỏ, tự nhiên cần phải biểu hiện nên có, bằng không hắn thật vất vả tiến vào Tịnh Địa, thân phận giả bị lộ thì quá ủy khuất.
Quách Sương phất phất tay:
– Có người sẽ dẫn ngươi đi tới chỗ ở.
Nàng bước đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất bóng dáng.
– Nhiều lắm chỉ là Thánh Nhân vạn tuổi.
Lăng Hàn nhìn bóng lưng đối phương, lần này hắn đã có thể vận dụng nhãn thuật, Quách Sương tuyệt không có khả năng nhận ra.
– Nghe nói, A Hàm phật cũng không có con dòng dõi, cho nên, người này chính là đệ tử thân truyền của A Hàm phật?
– Đệ nhất Thánh Nữ?
– Nói như vậy, Quách Sương không hẳn là tên thật của nàng.
– Đúng rồi, con sóc kia gọi là Quách Vân, Quách Sương khẳng định không phải tên thật của nàng.