Chúc Đài tử vong không gây ra chút phản ứng nào.
Nguyên nhân võ quán tranh tài đã kết thúc, theo ý nào đó mà nói hắn phải quay về thành Phúc Long, cho nên, hắn “mất tích” là việc rất bình thường.
Trở về chứ sao.
Chờ thời điểm chân chính phát hiện Chúc Đài mất tích, Lăng Hàn đã đi tới thành Thiên Dụ từ lâu, thậm chí còn tiến vào Vương đô, có ai tra lên đầu của hắn?
Ngày thứ hai, Lăng Hàn mang theo lệnh bài tới Phật tháp.
Bằng khối lệnh bài này, hắn có thể tu luyện trong Chúng Sinh trì ba ngày.
Thành Bạch Hà rất lớn, nhưng tốc độ của hắn cũng rất nhanh, cho dù không thể đạt tốc độ bình thường nhưng hắn cũng là “Trúc Cực Cơ”.
Chỉ chốc lát, hắn đã đi tới dưới Phật tháp.
Toà Phật tháp này vô cùng cao lớn, có xu thế xuyên mây xé trời, nguyên nhân nguyện lực chúng sinh quá nồng đậm hóa thành hào quang bảy màu, làm cho toà Phật tháp này càng có vẻ thần thánh.
Cho dù ở bên ngoài Phật tháp vẫn có rất nhiều tín dân thành kín cung cấp từng sợi tín ngưỡng lực.
Lăng Hàn luôn luôn không nghĩ ra, nếu tuyệt địa chi chủ triệt để đối lập với dương gian, vì cái gì còn bảo lưu lại địa bàn?
Không giống Hải Hoàng, làm người cô đơn, chỉ lưu một tên Đế tử sao?
Được rồi, không nghĩ.
Lăng Hàn lượn quanh một lần, hắn đi tới cửa chính.
Nơi đó có một loạt bậc thang đi lên, nó chỉ có vài trăm bậc, phần cuối chính là cửa lớn Phật tháp.
Lăng Hàn đi lên mười bậc và liếc nhìn một đám người.