Kỳ thật, chỉ cần Lăng Hàn nguyện ý, thần ý của hắn có thể bao phủ khắp thành, tuỳ tiện tìm được đường ra.
Nhưng càng ngày càng tiếp cận hạch tâm Phật thổ, hắn càng ngày càng cẩn thận, tuyệt đối không tuỳ tiện vận dụng thực lực của mình.
Cho nên, đi tới nơi nào thì đi tới nơi nào.
Nhưng đánh vỡ chuyện tốt của người ta, hắn cũng cảm thấy lúng túng.
– Các ngươi không phải người trong phủ!
Nữ tử kia vội vàng mặc quần áo vào, sau khi nhìn hai người Lăng Hàn và hô lớn.
– Thiếu Lân, bọn họ là tặc nhân!
– Hắc hắc, tặc nhân thật xinh đẹp!
Nam tử trẻ tuổi không chút hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Nghiên, trong ánh mắt còn mang theo dục vọng
Hắn mới vừa bị người ta cắt ngang chuyện tốt, bây giờ nhìn thấy mỹ nhân như vậy, dục vọng của hắn lại sinh ra.
Đây chính tự mình đưa tới cửa.
Nhan Nghiên dùng hai tay bụm mặt, quá cay mắt, nàng là hàng hoa khuê nữ đấy.
– Chúng ta không phải tặc nhân, ta, chúng ta chỉ lạc đường!
Nàng giải thích, dù sao cũng đuối lý.
– Ha ha, xâm nhập Chu phủ ta, còn nói không phải tặc nhân?
Nam tử trẻ tuổi lại cắn chặt không thả.
– Hắc hắc, không muốn bản thiếu dẫn các ngươi đi nha môn, các ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo bản thiếu.
Ân, gặp gỡ sắc phôi.
Lăng Hàn lắc đầu, mở miệng nói:
– Ngươi và nàng không phải phu thê, ân, nhìn tuổi của nàng lớn hơn ngươi, hơn nữa, các ngươi lại hẹn hò sâu trong hoa viên, hiển nhiên, quan hệ của các ngươi không muốn bị người ta nhận ra.
– Theo ta đoán, nữ nhân này chính là di nương của ngươi?