Nếu như rắn cũng chảy mồ hôi lạnh, như vậy Hắc Sát Xà khẳng định đã mồ hôi nhễ nhại.
Quá kinh khủng, tại sao có thể có khí tức khủng bố như thế?
Nó cảm giác được, đừng nói đi nuốt người này, cho dù nó hơi vọng đọng cũng thịt nát xương tan.
Chỉ có một chút linh trí nhưng nó muốn khóc, ngươi căn bản không phải Khai Khiếu cảnh.
Trang bức sẽ bị sét đánh!
– Đi đâu tìm Kim Điêu bây giờ?
Lăng Hàn thả thần thức ra, oanh, cả tòa núi lớn đều bị hắn bao phủ.
Vào lúc này, hung thú trong núi không ngừng run rẩy, dường như chúng gặp phải thiên địch.
Hắc Sát Xà suýt té xỉu, có thể đi lên Tiên Đồ, kỳ thật chúng đã có một chút trí tuệ, từ đó nó ý thức được, này nam nhân trước mặt mạnh đến mức hủy thiên diệt địa.
Trong rừng có rất nhiều chim chóc nhưng làmuốn tìm được một con đạt yêu cầu của Lăng Hàn lại khó khăn, lại là Kim Điêu tu vi Chú Đỉnh cảnh.
– Thế mà không có!
Lăng Hàn nhe răng, hắn thở dài:
– Chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo.
Hắn duỗi một trảo ra ngoài, chỉ thấy trên bầu trời xa xôi xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, sau đó cấp tốc phóng đại, biến thành một con chim màu xanh.
Hắc Sát Xà muốn ngất xỉu.
Hung thú đã có được một ít trí tuệ, bởi vì có thực lực vô cùng cường hoành, đương nhiên biết rõ thiên địch của mình là ai, ưng ăn rắn, lúc dã thú đã bị khắc chế, trở thành hung thú thì khắc chế còn mạnh hơn nữa.
Đây chính là Thanh Tiễn Điêu, chính là khắc tinh của nó, đương nhiên, nó cũng không yếu, nó có lực uy hiếp cực lớn lên Thanh Tiễn Điêu, cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thanh Tiễn Điêu sẽ không xem nó như thực đơn.