Lăng Hàn tươi cười:
– Còn chơi sao?
Lục Tầm căm tức nhìn Lăng Hàn, rõ ràng đối mặt với một tên Tôn Giả, hắn lại có cảm giác bất đắc dĩ rất lớn.
Đánh, đánh không thắng, đuổi theo, đuổi không kịp.
Hắn trả cái giá lớn mới suy tính Lăng Hàn có thể sẽ xuất hiện ở đây, cũng không có mang theo giúp đỡ, kết quả Lăng Hàn bị hắn bắt được nhưng căn bản không có cách gì bắt hay giết.
Vì cái gì không gọi tới người khác?
Đương nhiên là hắn có tư tâm.
Hạt giống đến từ nguyên thủy vực sâu, nếu cùng người khác đánh chết Lăng Hàn, vậy hạt giống thuộc về ai?
– Không chơi? Ta sẽ không phụng bồi.
Lăng Hàn phất phất tay, hắn xé rách không gain rời đi.
– Lăng Hàn!
Lục Tầm quát lớn, chờ Lăng Hàn có động tác thì hắn mới nói.
– Ngươi trốn được lần này, có lẽ còn có thể trốn được lần sau, nhưng cuối cùng, ngươi không thể trốn được vận mệnh chú định!
– Ồ?
Lăng Hàn cười một tiếng.
– Vận mệnh còn có chuyện chú định hay sao?
– Hừ, trước mặt đại thế không thể chống cự, vận mệnh của ngươi đã sớm được quyết định!
Lục Tầm cao ngạo nói.
Đúng thế, phía sau hắn chính là một Đại Đế, mà tuyệt địa chi chủ gộp lại tổng cộng có mười hai người, khi đó một Đại Đế chân chính còn bị bọn họ xử lý, nói gì một tên Tôn Giả.
Cho dù Lăng Hàn thành Thánh thì đã sao, dù bước vào Chuẩn Đế thì thế nào?