Đối với Tiền Dưỡng Hạo, Lăng Hàn bội phục thật sâu.
Ở thời đại của đối phương, hắn là tồn tại vô địch, tuyệt địa chi chủ chờ tới thời đại này mới chân chính xuất thế, cho nên Tiền Dưỡng Hạo hoàn toàn có thể sống rất tự do tự tại, tiếu ngạo nhân sinh.
Thế nhưng hắn dứt khoát tự phong và chờ tới thời đại này.
– Ở thời đại của tiền bối, cũng không có cơ duyên trường sinh xuất thế, vì sao lại có tuyệt địa chi chủ xuất hiện?
Lăng Hàn hiếu kì, đây là điểm đáng ngờ.
Tiền Dưỡng Hạo gật đầu:
– Cho nên lão phu mới nói những tuyệt địa chi chủ đạt được biện pháp trường sinh quá tà môn! Theo lão phu quan sát, lúc ấy Hải Hoàng xuất thế vì hấp thu sinh linh khí.
– Cho nên những tuyệt địa chi chủ này gọi là trường sinh, thật ra là hấp thu sinh linh khí.
Lăng Hàn gật đầu, nếu một vị Chuẩn Đế phỏng đoán thì có lẽ không sai.
– Đạo của lão phu đã đứt mất, tiếp theo cần xem ngươi.
Tiền Dưỡng Hạo tươi cười, hắn vỗ vai Lăng Hàn.
– Đi thôi, tu luyện thật tốt, lão phu sẽ tận lực kéo những tuyệt địa kia giúp ngươi, vì tranh thủ thời gian cho ngươi trưởng thành.
– Cảm ơn tiền bối.
Đối với chuyện này, Lăng Hàn chỉ có tiếp nhận và nói lời cảm tạ.
Hắn hiện tại không thể đối kháng tuyệt địa, cũng chỉ có Tiền Dưỡng Hạo dùng “đồng quy vu tận” uy hiếp, thậm chí hắn sẽ chết, tuyệt địa chi chủ chỉ thương cân động cốt.
Dù sao, người ta chính là Đại Đế!
Dù hiện tại vì trường sinh nên không ra tay, thậm chí thực lực đại tổn, lực đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Không thấy Huyền Thái Vũ cũng vẫn lạc hay sao?
Vị Đại Đế này đánh phá viễn cổ tiên môn, hắn là người đầu tiên trong lịch sử làm thế!
Tiền Dưỡng Hạo rời đi, Lăng Hàn cũng quay trở về Tứ Nguyên tinh.