Lăng Hàn có thể nhanh như vậy là bởi vì hắn vẫn bắt chước minh văn đầu tiên, cho nên không cần suy nghĩ gì, tự nhiên “hạ bút” như thần.
Nhưng sau khi bắt chước toàn bộ minh văn đầu tiên xong, hắn cần phải dựa vào mình mới có thể hạ bút.
Việc này không đơn giản như tô lại nét chữ, cần phải có bút pháp hoàn toàn khác với một trăm vạn nét bút trước đó, bút pháp này chính là lý giiar thiên địa, là cảm ngộ đạo.
Cảnh giới của Lăng Hàn thấp như vậy, bắt đầu từ độ cao một trăm vạn, thật sự là việc khó hơn lên trời.
Hắn vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được, hắn không biết nên vẽ bút pháp mới như thế nào.
Hắn vẽ mấy nét bút nhưng hoàn toàn vô hiệu, là lặp lại nét bút trước.
Nhức đầu a.
Lăng Hàn suy nghĩ, trong cơ thể hắn có vô số vị diện, mỗi vị diện đều là một thế giới độc lập, có thể tiến hành tham khảo hay không?
Năng lực chấp hành của hắn vô cùng kinh người, hắn nghĩ như vậy liền bắt tay vào làm.
Lại vẽ một bút.
Hắn dùng sinh mệnh bổn nguyên làm mực, vẽ thêm một nét bút mới.
Có tác dụng!
Lăng Hàn mừng như điên, bởi vì trong thế giới này, hắn là người mới, lý giải về đạo cực kỳ dễ hiểu, nhưng trong nội thế giới của hắn, chính là Thiên Tôn vô địch, có cảm ngộ siêu việc về đạo
Thậm chí, bản thân hắn chính là một thế giới, quy tắc cũng do hắn quyết định.
Lại đến, lại đến, lại đến.
Hắn vẽ thêm từng nét bút, đều là lý giải của hắn về đạo, nhưng lúc Lăng Hàn cao hứng bừng bừng, cấp độ sinh mệnh của hắn tăng lên chậm lại.
Không có thời gian.
Hắn vội vàng dùng thời gian còn lại vẽ thêm nhiều nét.
Ba phút sau, đột phá kết thúc.
Hắn khắc được tất cả một trăm lẻ ba vạn đạo hoa văn, tất cả đều khác biệt nhau.
Đáng tiếc, Lăng Hàn nói thầm trong lòng, nếu như hắn sớm lĩnh ngộ hoa văn trong nội thế giới làm họa bút, số lượng hoa văn của hắn có thể đạt được nhiều tới một trăm mười vạn.