Lăng Hàn, đế đô song kiêu, thiên phú võ đạo kinh tài tuyệt diễm, lại là trận đạo đại sư, tiền đồ của hắn bất khả hạn lượng.
Nhưng cảnh giới của Lăng Hàn rất kém, dù sao thời gian quật khởi của hắn quá muộn, mặc dù đã đột phá Cực Cốt cảnh, nhưng ở đây động một tí là Khai Khiếu, Tầm Bí cảnh, tu vi Cực Cốt cảnh quá yếu.
Lần này sắp hỏng việc.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều xem trọng Lăng Hàn, cũng có một ít người có ân oán với Lăng Hàn, hoặc là người ghen ghét hắn, hiện tại đều cười lạnh.
Cường giả Khai Khiếu cảnh xuất thủ toàn lực, ngươi ngăn cản thế nào?
Bạch Hoành Tài nhanh chân tiến lên phía trước, hắn không xuất thủ đầu tiên, hắn chỉ phóng thích khí tức cường đại tiến hành uy hiếp, hắn cố ý gây áp lực cho Lăng Hàn.
Hắn cao hơn hai đại cảnh giới, đánh bại Lăng Hàn dễ như đùa giỡn, tự nhiên không cần xem đây là chuyện to tát, lần trước bị một quyền của Lăng Hàn đánh bay đi, hắn cực kỳ mất mặt, hiện tại là lúc bắt Lăng Hàn hả giận.
Lăng Hàn thả lỏng hai tay, dáng vẻ rất thong dong tự nhiên.
Khốn kiếp, ngươi thật biết trang bức.
Bạch Hoành Tài tức giận, hắn vốn muốn gây áp lực cho Lăng Hàn, Lăng Hàn tốt rồi, hắn cố tình trang bức.
Tên đáng chết.
Hắn hừ một tiếng, rốt cuộc hắn vẫn xuất thủ, hắn chưởng mang theo năng lượng tần thứ cao, một tia sáng lớn như đầu người đánh thẳng vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn không sợ, chờ chùm sáng tới gần, hắn tùy ý phất tay đánh nát chùm sáng.
Trời ơi, thật hay giả?
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, bộ dạng như gặp quỷ.
Bọn họ biết rõ Lăng Hàn rất trâu bò, nhưng có ai trâu bò tới mức vượt qua hai đại cảnh giới hay không?