BA~, BA~, BA~, có tiếng bước chânrất nhỏ truyền đến.
Đồng Miêu lập tức mở hai mắt ra, nhìn lại về phía cửa ra vào của hốc cây, sát khí sôi trào, cảm xúc vô cùngcuồng nhiệt.
Rất nhanh, một thân ảnh đã đi ra, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, giống như mang theo một loại quang huy, khiến cho người ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Hai mắtĐồng Miêu không khỏi nhíu lại, năm ngón tay cầm kiếm nắm chặt hơn.
Ánh mắt nam tử anh tuấn quét qua, không khỏi chậc chậc tán thán:
Thảm như vậy?
Đồng Miêu trực tiếp giết tới, xoát, một kiếm đảo qua, giống như ngay cả thiên địa cũng có thể bị một kiếm của hắn chém thành hai nửa.
Nam tử anh tuấn kia lại không sợ hãi một chút nào, trong lúc tay phải chấn động đã có thêm một cây thương, phanh, đã giữ lấy kiếm của người nọ.
Một đạo lực lượng ba động lan tràn, thân thể hai người đồng thời chấn động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn cũng không có thu được nhắc nhở ở bên trong thức hải, như vậy đã nói, tu vi của đối phương cũng không yếu hơn mình. Ngươi là người phương nào mà có thể cản được một kiếm của ta?
Đồng Miêu nói.
Nam tử anh tuấn kia cười ha hả một tiếng: Ngươi có thể cản được mười thương của ta thì mới có tư cách biết rõ tên của ta.
Đồng Miêu hừ lạnh một tiếng, lần nữa vung kiếm giết tới.