Hắn vốn cho rằng Lăng Hàn đang đùa giỡn âm mưu gì đó, thế nhưng Lăng Hàn lại thực sự thối lui đến cửa chính, hoàn toàn nhường đường ra.
Ánh mắt Thất hoàng tử xoay động, nói:
Tiêu Bình, ngươi đi lên bậc thang, nhớ kỹ, cẩn thận, đi từ từ. Vâng, điện hạ!
Một người nam tử trung niên lập tức đi ra, đi về phía bậc thang.
Trong lòng Lăng Hàn không khỏi thở dài, không âm được tên hoàng tử này a.
Bất quá, chiêu này cũng quá đơn giản, nếu như Thất hoàng tử biết mà vẫn mắc lừa, như vậy hắn cũng uổng công với danh xưng kiêu hùng.
BA~!
Tiêu Bình vừa mới đi đến bậc thang thì bỗng nhiên lập tức quỳ xuống, ầm ầm, nặng đến độ khiến cho cung điện giống như chấn động một cái. Tiếng xương cốt vỡ nát truyền đến, sau đó đã vang lên tiếng kêu thảm giống như là mổ heo của Tiêu Bình.
Đầu gối của hắn bị mạnh mẽ đụng nát, có thể không kêu thảm được sao?
Sắc mặt Thất hoàng tử lập tức trở nên âm trầm, nhìn về phía Lăng Hàn đã rời đi.
Tiểu tử này muốn âm mình.
Lăng Hàn giang rộng hai tay ra, Tiêu Bình này cũng quá yếu a, ngay cả áp lực từ bậc thang thứ nhất cũng không thể gánh chịu được. Điện hạ tạm biệt, ngày sau gặp lại.
Hắn phất phất tay, mang theo bảy đứa trẻ nghênh ngang rời đi. Điện hạ, ta đi giết hắn! Ta đi!