Trong khi nói chuyện, Lục Oa đã hấp tấp khiêng Thiên Văn thạch trở về.
Thất hoàng tử nhìn chằm chằm vào ngọc thạch một hồi, nói:
Đây là Thiên Văn ngọc a?
Lăng Hàn lại gật đầu một cái. Rất tốt, dùng trình độ niệm lực mạnh mẽ của cô vương, lại phối hợp với Pháp khí tinh thần lực này, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng không phải là không thể đánh chết được.
Thất hoàng tử gật gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ tham lam.
Pháp khí cấp nhị tinh a, chính hắn cũng không thể không động tâm được.
Lăng Hàn cười cười, nói: Suy nghĩ của ngươi rất tốt a. Ngươi thật sự cho rằng có Tuyệt Đối Công Bằng, cô vương sẽ không làm gì được ngươi sao?
Thất hoàng tử tự tin nói.
Lăng Hàn không dám khinh thường, bởi vì Thất hoàng tử cũng am hiểu tinh thần lực, hơn nữa vô cùng khả năng còn mạnh hơn hắn. Dù sao người ta đã hi sinh một thành, mạnh mẽ đẩy niệm lực của chính mình lên đại thành.
Đương nhiên, đại thành mà hắn nói tới nhất định sẽ là tiên đồ. Đi!
Ngón tay của Thất hoàng tử nhẹ nhàng giương lên, xoát, một đạo hàn quang xẹt qua, đã thấy một thanh lợi kiếm sáng loáng nhanh chóng bắn về phía Lăng Hàn, trên mũi kiếm còn quấn quanh năng lượng màu vàng óng.
Gấp bảy lần vận tốc âm thanh!
Trong lòng Lăng Hàn run lên, một kích này của Thất hoàng tử nhìn như còn chưa có đạt tới tốc độ hắn ném ra Thiên Văn ngọc. Thế nhưng, đối phương cũng không có sử dụng bí lực và lực lượng nhục thân, đây là thuần túy dùng niệm lực để hành động a.
Nếu như hắn thuần túy vận dụng niệm lực để sai khiến binh khí, như vậy hẳn chỉ có tốc độ gấp năm lần vận tốc âm thanh —— niệm lực và lực lượng chồng chất lên nhau. Như vậy tốc độ cũng không phải tính toán như là một cộng một vậy, mà sẽ kém hơn rất nhiều.