Lăng Hàn cười cười, nói với Thất hoàng tử:
Điện hạ, chúng ta thực sự cần sử dụng bạo lực như thế sao?
Thất hoàng tử dùng ánh mắt lạnh lùng, nói: Vốn Cô Vương vẫn còn có một chút quý tài, cho nên cho dù ngươi đã từng thiếu chút nữa đã làm hỏng đại sự của cô vương, lại giết người của cô vương. Thế nhưng cô vương cũng không có muốn giết ngươi. Chỉ là người như ngươi căn bản chính là bạch nhãn lang không thể nuôi được. Hôm nay như chưa trừ diệt ngươi, chẳng lẽ còn để ngươi làm hỏng đại sự của ta hay sao?
Rốt cuộc là có chuyện gì a?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn phá hủy đại sự của Trần Thái Thanh này lúc nào, lại giết người của đối phương lúc nào cơ chứ?
Là chạm tay vào hôn sự với Bích Tiêu công chúa hay sao?
Ngươi cũng cao tuổi rồi, có cần thiết như vậy hay không?
Không đúng, chuyện Bích Tiêu công chúa cũng không thể nói là “đã từng”, cũng không thể nói là “thiếu chút”, so với việc giết người không quan hệ với việc tán dóc linh tinh a.
Nhưng trước đây, hắn lại không có nửa xu quan hệ nào cùng Thất hoàng tử, sao đối phương lại nói như vậy? Ha ha.
Hắn cười cười, cũng lười đi suy nghĩ nhiều, mà dời ánh mắt lên trên thân nam tử đang nhanh chân đi tới trước mắt.
Nhãn thuật được phát động, hắn nhìn thấy trên trái tim nam tử này có một đường vân.
Minh Văn cảnh!
Sau Hoán Huyết, cảnh giới Võ Giả đã rất khó phán đoán, nếu không trực tiếp giao thủ một chút thì sao có thể kết luận tu vi của đối thủ cơ chứ?
Chỉ là Lăng Hàn có được nhãn thuật, có được năng lực nhìn xuyên tường nhất định, khiến cho hắn có thể thông qua loại phương thức này để nhìn thấy rõ ràng.