Trong lòng Lăng Hàn khó chịu, liền chỉ cười một cái, không trả lời.
Thiên hạ này là của Trần gia. Bất kể mấy huynh đệ cô vương tranh thế nào, cũng sẽ không thay đổi.
Thất hoàng tử vỗ nhẹ vào vai của Lăng Hàn. Cho nên, ngươi nhất định phải thể hiện ra vị trí của chính mình, điều chỉnh tâm tính.
Đây ý là, bất kể ngươi xuất sắc tới mức nào, vậy cũng chỉ là thần dân của Huyền Bắc Quốc, là một con chó của Trần gia.
Vốn lấy bản tính kiêu hùng của thất hoàng tử, hắn không nên nói ra những lời như vậy. Nói như vậy nhất định sẽ tổn thương Lăng Hàn, do đó ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người.
Nhưng đại khái là vì quá mê Bích Tiêu công chúa, hắn lại không chú ý.
Mị lực của yêu nữ thật là lớn. Tự giải quyết cho tốt!
Thất hoàng tử không cho Lăng Hàn cơ hội biện bạch, xoay người lại rời đi.
Dựa vào!
Trong ánh mắt của Lăng Hàn thoáng hiện ra lửa giận. Hắn chưa bao giờ tiếp nhận uy hiếp. Hơn nữa này thất hoàng tử tuy rằng nhìn trẻ tuổi, nhưng dù thế nào cũng đã tới chín mươi tuổi. Đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao? Phụ thân, chúng ta xông lên hại chết hắn!
Đại Oa sát khí lẫm liệt. Đúng, hại chết hắn.
Tứ Oa Ngũ Oa đồng thời gật đầu.
Lăng Hàn không khỏi cười: Chuyện này ta sẽ xử lý, đám tiểu hài tử các ngươi nhanh đi chơi đi. Phụ thân, chúng ta không phải là tiểu hài tử!
Đại Oa ra sức cãi lý, ưỡn cái ngực nhỏ.
Lăng Hàn bị chọc cười, xoa xoa đầu của Đại Oa.
Nhưng phiền phức còn chưa kết thúc. Cũng không lâu lắm, người hầu của…. cửu hoàng tử tới, đưa tới một lá thư.
Nội dung bức thư đại thể chính là bảo Lăng Hàn thức thời một chút, cách xa Bích Tiêu công chúa một chút, không nên gây phiền toái cho mình. Từ ngũ dùng đặc biệt cương quyết, hoàn toàn là dạng mệnh lệnh, tràn ngập uy hiếp.